CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 319

“Nói một thôi một hồi, hóa ra anh là công tử cao quý, những

người con gái bình thường như em, quả thực là mộng trèo cao!” Cô
khẽ gạt tay Dương Tịch ra, vờ tỏ vẻ muốn bỏ đi. Mặc dù niềm vui
chiếm đa số nhưng khoảnh khắc này cô thực sự cảm nhận được sự
tầm thường cùng sự tự ti nhỏ bé của mình. Lòng tự tin trước kia khó
khăn lắm mới tạo dựng được giờ lại bị lung lay suýt sụp đổ.

“Em không biết, con em cán bộ thường thích mẫu con gái bình

dân hay sao?” Dương Tịch mỉm cười kéo cô lại gần: “Huống hồ
chúng mình chẳng phải gạo đã nấu thành cơm rồi hay sao, em có
muốn trốn chạy khỏi anh cũng chẳng thể được đâu!”

Đúng vậy, cô chẳng còn chỗ nào để trốn chạy nữa, tình yêu đã

ép cô vào thế tuyệt vọng. Thấp thỏm lo âu lùi bước thì chi bằng ưỡn
cao ngực, dũng cảm đón nhận.

Ông Dương Giang Nam không có nhà, tiếp đón hai người là

mẹ Dương Tịch – Phùng Diệu Hoa, một người phụ nữ với vóc dáng
cao lớn mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt rõ ràng sáng sủa, ánh mắt
sắc nhọn, khác hoàn toàn hình tượng quý bà với gương mặt xinh
đẹp quyến rũ thanh lịch trong trưởng tượng trước đây của Diệp
Phiên Nhiên. Bà ăn mặc giản dị, sạch sẽ, nhanh nhẹn, gương mặt
lạnh lùng, dáng vẻ uy nghiêm.

“Mẹ ơi, đây là Phiên Phiên!” Dương Tịch nói, kéo Diệp Phiên

Nhiên lại ngồi bên ghế sofa: “Hôm nay con dẫn cô ấy đến chúc T bố
mẹ!”

Dương Tịch và mẹ cậu trông rất giống nhau, hệt như từ một

khuôn đúc ra. Nhất là nơi đáy mắt thi thoảng vô tình để lộ vẻ ngạo
mạn. Diệp Phiên Nhiên chẳng tài nào tìm thấy sự cởi mở ở người mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.