CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 320

này. Bà quan sát cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lạnh băng chèn
ép đến nghẹn người, như muốn nhìn xuyên thấu con người cô.

“Cháu chào bác!” Diệp Phiên Nhiên chào bà, khổ sở cúi gằm.

Gương mặt Phùng Diệu Hoa ánh lên nụ cười như không cười, rất
nhanh di chuyển ánh mắt sang Dương Tịch, bà nói: “Bố con vừa ra
ngoài rồi, có cuộc họp đột xuất. Buổi trưa ở lại đó ăn cơm luôn, để
mẹ kêu Tiểu Trương chuẩn bị làm vài món.” Tiểu Trương chính là
cô gái thôn quê giúp việc nhà với gương mặt thanh tú.

Diệp Phiên Nhiên đứng dậy đi theo bà, nói: “Bác đừng khách

sáo. Hay là để cháu giúp bác một tay nhé?”

“Cháu biết nấu ăn sao?” Phùng Diệu Hoa hơi ngạc nhiên quay

lại. Cô lắc đầu, đáp giọng thấp thỏm lo âu: “Cháu biết nhặt rau, rửa
rau ạ!”

Khóe miệng Phùng Diệu Hoa khẽ nhếch nụ cười khó hiểu, bà

nói với Dương Tịch: “Tiểu Tịch, tiếp đãi vị khách của con chu đáo.
Muốn ăn gì, trên bàn đều có cả, cứ tự nhiên nhé!”

Đợi mẹ đi rồi, Dương Tịch chọn quả lê to từ đĩa trái cây rồi nói:

“Anh nhớ là em thích nhất ăn lê.” Cậu lấy dao gọt trái cây, bắt đầu
gọt vỏ: “Mẹ anh rất dễ chịu đúng không? Anh đã nói rồi mà, mẹ
chẳng phải con hổ cái, sẽ không ăn thịt em đâu!”

Diệp Phiên Nhiên không nói gì, sửng sốt nhìn lớp vỏ vàng nhạt

dài thườn thượt mãi không đứt đoạn trên lưỡi dao của cậu.

Đây chính là tài nghệ của Dương Tịch, cậu gọt vỏ lê vừa mỏng

vừa liên tục không bị đứt đoạn. Gọt xong vẫn giữ nguyên hình dạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.