CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 322

thoáng chốc đã đầy ắp. Trước mặt Phùng Diệu Hoa cô cảm thấy xấu
hổ, hạ giọng nói nhỏ với cậu: “Được rồi, được rồi, nhiều thế, em làm
sao mà ăn hết được?”

“Đúng đấy, Tiểu Tịch à, đừng ép người ta mà. Con gái thời nay

đều thích thân hình gầy guộc, thích giảm cân.” Phùng Diệu Hoa liếc
nhìn Diệp Phiên Nhiên, không nhịn được, bà lên tiếng: “Nhưng mà,
Tiểu Diệp gầy quá, khuôn mặt nhỏ nhắn, tay chân thanh mảnh. Là
con gái, thân hình vẫn phải nở nang đầy đặn nhìn trông mới có sức
sống!”

“Mẹ, cô ấy gầy bẩm sinh đấy ạ, ăn bao nhiêu cũng chẳng béo.

Vóc dáng cao một mét sáu hai mà chỉ nặng năm mươi cân.” Dương
Tịch cười, nói: “Vào đại học rồi còn mập hơn được chút, lúc trước cô
ấy còn gầy hơn nữa, hệt như cọng giá, gió thổi là bay ngay!

Diệp Phiên Nhiên lén đưa mắt lườm Dương Tịch, oán trách sao

cậu lắm lời. Thường ngày cô thấy cậu rất chững chạc trưởng thành,
ai ngờ trước mặt mẹ cậu lại trở về đứa trẻ nhiều chuyện thế này.

Không khí bữa cơm tạm cho là sôi nổi hòa hợp. Phùng Diệu

Hoa tiếp đón Diệp Phiên Nhiên không quá niềm nở cũng chẳng lạnh
lùng, càng không giống với những bậc cha mẹ thường gặng hỏi tra
khảo đến cùng. Bà vẫn giữ cung cách đúng mực của bậc mệnh phụ
phu nhân Phó Thị trưởng thành phố, không khiến cô khó xử, nhưng
lúc gần về, bà cũng chẳng hề nói nửa lời xã giao khách sáo mời Diệp
Phiên Nhiên lần sau đến chơi.

Với những người có thân phận như bà, dẫu rằng không hài

lòng, cũng tuyệt nhiên không nói lời mất lịch sự, không để người ta
phải làm trò cười trước mặt người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.