CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 386

“Ơ!” Cô le lưỡi, nhanh trí ứng biến, cất tiếng nói xạo: “Xin lỗi

thầy! Môn tự chọn của em là mỹ thuật, tuần này sắp thi rồi, em đang
ra sức khổ luyện đấy ạ!”

Thầy dạy môn chính trị là một người vóc dáng đẫy đà, suốt

ngày cười híp mắt, tính tình ngẫu hứng, mọi người tặng cho thầy
biệt hiệu “Ông mập”. Ông mập chỉ đáp một câu: “Tài nghệ mỹ thuật
cũng tàm tạm, rất có hồn. nhưng mà, sau này vào giờ học không
được làm việc riêng nữa!” Nói rồi thầy trả lại cuốn sách cho cô, cất
bước quay lại bục giảng.

Đó là việc xảy ra vào năm hai đại học. Diệp Phiên Nhiên chưa

bao giờ kể cho Dương Tịch nghe chuyện này. Sau khi chia tay, cô
dần quên khuấy đi, chẳng ngờ, đúng vào buổi sáng mùa đông lạnh
giá này cô lại sực nhớ ra.

Dường như cô được hồn lìa khỏi xác, xuyên dòng thời gian

quay trở về lớp học Đại học N. Chỉ có điều, thầy giáo chính trị năm
xưa nay đã trở thành bác Tổng công ty Tam Mục.

Nếu thời gian thực sự quay ngược trở lại thì cô có thể nào thay

đổi kết cục câu chuyện về Dương Tịch không?

“Này, tan họp rồi!” Ai đó vỗ mạnh vào vai cô: “Sau cậu còn

ngẩn tò te thế kia?”

Diệp Phiên Nhiên ngẩng đầu mới phát hiện ra phòng họp

chẳng còn ai, chỉ còn lại cô và Mạc Kỳ.

Cô gấp cuốn nhật ký lại, đứng phắt dậy, nói: “Buổi họp sáng

đáng ghét, rốt cuộc cũng xong rồi. Vì sợ trễ giờ mà tớ còn chưa ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.