Diệp Phiên Nhiên nhẹ nhàng nói lời xin lỗi rồi xoay người bỏ
đi.
Đôi mắt nhìn theo bóng hình cô lẩn nhanh chóng trong màn
đêm, Bạch Dương sực nhớ đến câu nói nổi tiếng cảu Từ Chí Ma:
“Đắc tri, ngã hạnh, bất đắc, ngã mệnh” (Có được em, đó là niềm
hạnh phúc của anh, không có được em, âu đó cũng là do duyên phận
đôi ta).
Cách ký túc xá không xa vọng lại từng giọng ca gào khóc thảm
thiết xen lẫn tiếng chai bia vỡ loảng xoảng. Những sinh viên sắp tốt
nghiệp dùng cách này để truy điệu tưởng nhớ thời thanh xuân cùng
cuộc sống bốn năm đại học khô héo úa tàn.
Bạch Dương trở về Đông Bắc, từ đó trở đi bặt vô âm tín. Khổng
Thiên Thiên cùng anh chàng Cao Tường đến Thẩm Quyến. Một năm
sau khi tốt nghiệp đại học thì bọn họ kết hôn, hiện giờ đứa con của
hai người đã tròn một tuổi. Trần Thần quay lại thành phố D, đảm
nhiệm thầy giáo thể dục tại trường trung học tư thục. Diệp Phiên
Nhiên không muốn trở về thành phố D, bởi lẽ từng ngõ hẻm con
đường nơi đó, từng căn nhà, thậm chí từng ngọn cỏ ngọn cây đều
gợi lại ký ức về Dương Tịch vốn chôn sâu tận trong lòng cô. Chỉ khi
rời khỏi thành phố này thì những vết thương lưu lại sau khi Dương
Tịch ra đi mới có thể hoàn toàn khép miệng lại.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Với
vài người, vài sự việc, chỉ cần không cố tình nhắc đến, rồi một ngày
nào đó ngọn gió sẽ từ từ thổi bay những năm tháng dĩ vãng trước
kia
Mấy năm nay, cô thực sự bị thời gian cuốn lấy. Cô luôn gắng
sức thể hiện vẻ thư thái, điềm nhiên để người ngoài không nhận ra