CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 426

cho cô hai bức thư. Bức thư kia cậu mạo danh Thẩm Vỹ, bắt chước
nét chữ của Thẩm Vỹ để viết cho cô.

Thẩm Vỹ, Dương Tịch, hai chàng trai từng lướt qua ký ức tuổi

thanh xuân của cô, để cô nếm trải được thế nào là tình yêu nhưng
đến phút cuổỉ cùng chẳng thể thoát khỏi sự xa cách, cứ thế lui dần
bước ra khỏi cuộc đời cô.

Cô đọc lại lần nữa bức thư tình, hồi tưởng chuyện dĩ vãng xưa

kia, về quãng thời gian trong sáng không chút tì vết, về những hồi
ức năm tháng tuổi trẻ, tựa như ánh nắng mặt trời mùa xuân chan
hòa rực rỡ đầ

Dương Tịch, anh thực sự quên rồi sao? Một tình yêu từng khắc

cốt ghi tâm, từng câu chữ lời lẽ nồng nàn cháy bỏng đều trở thành
lời nói gió bay, chẳng bao giờ trở lại nữa.

Sau trận ốm, khí sắc cô vẫn chưa phục hồi hẳn, lại thêm việc

mệt mỏi trên xe lửa, Diệp Phiên Nhiên nằm nghiêng người trên
giường, mơ màng chìm vào giấc mộng.

"Nỗi nhớ anh là nỗi đau có sự sống

Chúng sống ở mọi ngóc ngách trên cơ thể em.

Đau đớn khi ngân nga ca khúc anh thích

Đau đớn khi đọc những lá thư của anh

Cả khi em im lặng chúng cũng đau đớn... "

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.