CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 119

lên không thể nào ngăn chặn nổi.

Trong ngực Nguyễn Tĩnh xẹt qua một cơn run rẩy. Cô nhìn người đàn

ông đang cố gắng nhẫn nhịn trước mặt, cử chỉ của anh không mạnh bạo mà
rất ôn nhu dịu dàng. Cô thừa nhận bản thân không dễ dàng tha thứ cho
những hành động vô lễ thế này, nhưng vì sao với Triệu Khải Ngôn cô cứ
nhân nhượng hết lần này tới lần khác? Vì đó là một người đàn ông sâu sắc
và có tấm lòng quảng đại như biển cả nên cô không đành lòng trách mắng
anh ư?

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của đối phương đang dõi về phía

mình, trong lòng Nguyễn Tĩnh lại không ngừng run rẩy. Mà lúc này, sự do
dự, yếu đuối và bất an chưa từng xuất hiện ở Triệu Khải Ngôn trước đây
càng làm tăng thêm vẻ gợi cảm của anh. Anh ngập ngừng cầm lấy bàn tay
của Nguyễn Tĩnh rồi nhẹ xoa lên hai má mình. Nguyễn Tĩnh hoảng hốt,
hoảng hốt bởi vì hơi nóng, bởi vì như có một luồng điện không biết từ đâu
chạy thẳng vào lòng bàn tay cô. Khải Ngôn nhẹ nhàng chạm vào trán
Nguyễn Tĩnh, cô cảm giác được cơ thể anh đang run lên nhè nhẹ y như
cảnh tượng trong mơ. Cố gắng kìm nén, cuối cùng, anh nghiêng mặt vùi
vào cổ cô, hơi thở nóng hổi của anh lan tỏa trên làn da của cô.

Khải Ngôn ôm lấy cô. Thật lâu thật lâu sau anh mới từ từ lùi lại. Hai

người đối diện với nhau, không ai né tránh ánh nhìn của đối phương. Khải
Ngôn chờ đợi ánh mắt chán ghét của Nguyễn Tĩnh, hoặc là cô sẽ không
chút lưu luyến đứng dậy bỏ đi…

Nhưng Nguyễn Tĩnh vẫn không nói gì, trên thực tế là cô chưa kịp nói

gì thì Nguyễn Nhàn và Triệu Lâm đã từ xa cất tiếng gọi.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi! A Tĩnh, chị gọi mãi mà sao em không

nghe máy?” Nguyễn Nhàn chạy tới gần và bắt đầu vặn hỏi, “Chẳng phải đã
nói sẽ cùng nhau ăn cơm sao?” Vì có mặt Triệu Khải Ngôn ở đây nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.