CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 117

Mặc dù đã chùn bước rất nhiều, đã do dự rất nhiều, nhưng giờ khắc

này anh thực sự muốn biết Nguyễn Tĩnh rốt cuộc sẽ dành bao phần tình
cảm cho anh đây? Về nước hơn nửa tháng, trừ lần gặp mặt qua quít ở trung
tâm thể dục thể thao thì hai mươi ngày sau đó hai người không hề gặp mặt.
Anh giống như một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành, khi tình
cảm nảy mầm cũng không dám đi tìm cô, chỉ tâm tâm niệm niệm chờ đối
phương hẹn gặp, kết quả là ngày qua ngày lại càng thêm thất vọng. Anh
muốn bỏ đi nhưng rồi phát hiện mình không làm được. Cho nên anh càng
buồn bực, anh giận chính mình mà cũng giận cả cô, vào những lúc anh phải
chịu dày vò đau khổ thế này, liệu cô có nghĩ tới anh dù chỉ một chút hay
không? Cô có thể chấp nhận để anh ngồi bên cạnh cô, vì sao lại không thể
chấp nhận thêm một chút nữa?

Khải Ngôn hít một hơi thật sâu, bờ môi khẽ chạm lên cổ cô, hương xà

phòng thoang thoảng nhàn nhạt… Cô dùng loại xà phòng nào để tắm vậy?
Vì sao lại có thể khiến anh bức thiết muốn chạm vào như thế?

Cục diện trước mắt khiến Nguyễn Tĩnh có chút sợ hãi, nhưng bởi vì

một lý do nào đó mà ngay cả cô cũng không rõ, cô không muốn làm tổn
thương Triệu Khải Ngôn.

Cảm giác được bên dưới lỗ tai bị một bờ môi tinh tế nhẹ nhàng chạm

vào, Nguyễn Tĩnh không khỏi giật mình. Ngay khi cô định đẩy anh ra thì
bàn tay của Khải Ngôn đã giữ chặt lấy lưng cô. Trong đêm tối, một cái ôm
như vậy dưới con mắt của người qua đường là hết sức bình thường, chỉ có
Nguyễn Tĩnh mới biết nó có bao nhiêu bất thường trong đó.

Bờ môi của Triệu Khải Ngôn vô cùng dịu dàng chạm tới sau gáy cô.

Thân thể của cô dán chặt vào ngực anh, thứ xúc cảm hòa lẫn hơi ấm này so
với giấc mộng đó còn chân thực hơn gấp trăm ngàn lần. Nguyễn Tĩnh
ngượng ngùng đỏ mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.