CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 116

Cô giáo nhìn theo bóng lưng hai người đang rời đi, vẻ mặt có chút

đăm chiêu.

Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn đi dạo một vòng dọc theo bến tàu,

hai người cũng không vội vã giải quyết bữa tối, hơn nữa, dọc trên đường đi
còn có rất nhiều quán ăn của ngư dân, nếu đói thì bọn họ có thể tùy ý chọn
một nhà hàng bất kỳ. Nguyễn Tĩnh ra hiệu cho Khải Ngôn ngồi xuống
chiếc ghế ở ven đườn. Đằng sau có một cửa hàng bán đồ uống lạnh, cô đi
tới đó mua hai cốc nước trái cây.

Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh Nguyễn Tĩnh, cốc nước trong tay

ngấm ra từng giọt lạnh lẽo trượt qua lòng bàn tay rồi loang lổ rơi xuống
mặt đất.

Bầu trời đen thẳm lấp lánh những ngôi sao, sóng biển xào xạc vỗ bờ,

Nguyễn Tĩnh lúc này có chút nhu hòa và trầm tĩnh, gió biển thổi tung
những sợi tóc mai của cô, hương vị của biển hòa lẫn với hương thơm
thoang thoảng riêng có trên người cô làm xao động tiếng lòng của người
ngồi bên cạnh.

Khải Ngôn cảm thấy chỉ cần anh đứng ở bên cạnh cô là luôn phát sinh

ra một loại cảm giác tự hành hạ chính mình, đây đúng thật là tự làm tự
chịu, vừa nghe thấy có Nguyễn Tĩnh ở nơi này, anh đã bất chấp tất cả mà
lao đến.

“Chúng ta ra bờ cát đi dạo một chút nhé?” Nguyễn Tĩnh đề nghị.

Khải Ngôn thấy Nguyễn Tĩnh đứng dậy thì không kìm lòng được nữa

mà nắm lấy tay cô và kéo cô trở lại, tay kia thì hoàn toàn vô thức ôm lấy eo
cô.

Nguyễn Tĩnh trở tay không kịp, “Ơ, anh…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.