CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 17

Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, “Người này là cháu của tớ, tên đầy đủ là

Triệu Khải Ngôn. Mấy năm trước cậu ấy ở nước ngoài và vừa mới trở về.
Ha ha, trông rất khôi ngô tuấn tú và khí độ bất phàm phải không?”

Nguyễn Nhàn nghi ngờ hỏi, “Cậu là trưởng bối của cậu ấy thật á?”

Triệu Lâm gật đầu, “Theo thứ bậc trong nhà thì đúng là như thế, tuy

rằng cậu ấy lớn hơn tớ ba tuổi.” Kết thúc lời nói cô ấy còn thở dài một
tiếng.

Triệu Khải Ngôn có chút dở khóc dở cười, “Mọi người cứ nói chuyện

nhé, tôi đi làm mấy việc trước rồi trở lại sau.”

“Sao lại vội vàng muốn đi như vậy? Hiếm khi gặp được người đẹp nên

cậu ngượng ngùng phải không?” Triệu Lâm trêu chọc.

“Quả thực không phải. Tôi chỉ sợ quấy rầy các chị em thôi.”

Nguyễn Tĩnh tiếp lời, “Hay là em cũng về trước, đỡ quấy rầy hai chị

nói chuyện.”

“Muốn chết hả?” Nguyễn Nhàn tiện tay vò vò mái tóc của em gái.

Sau cùng, vì sự kiên trì của hai vị trưởng bối mà cả bốn người cùng

bước vào một quán ăn bán đồ Trung Quốc gần đó.

Nguyễn Tĩnh thực ra chẳng có việc gì quan trọng, dù sao cô cũng rất

rảnh rỗi, nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Khải Ngôn thì hình như anh ta đang
có việc phải đi. Cô bèn ghé sát vào tai Khải Ngôn rồi nhẹ giọng nói, “Tôi
dám cam đoan trên người các chị ấy không có súng đâu.” Cô muốn nói
rằng nếu anh ta muốn đi thì cũng không thành vấn đề.

Đối phương sửng sốt một chút rồi sau đó ung dung cười nói, “Không

phải đâu!” Câu tiếp theo mà anh ta nói lại là, “Tôi rất vui khi gặp lại cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.