CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 200

“Không phải đâu, không biết tại sao hôm nay em buồn ngủ quá.”

Nguyễn Tĩnh cúi đầu ngáp một cái, “Xin lỗi anh, lại bắt anh phải đi một
chuyến rồi.” Lúc tan làm, cô vừa lái xe ra khỏi bãi đậu thì không hiểu sao
xe không nhúc nhích được nữa. Cô đành đi bộ tới quán của Triệu Khải
Ngôn, vốn nghĩ nếu anh ở đây thì sẽ nhờ đưa về, còn nếu anh không có ở
quán thì cô sẽ về bằng xe bus, kết quả là người phục vụ vừa trông thấy cô
đã nhấn điện thoại gọi ngay cho Triệu Khải Ngôn.

Khải Ngôn cười cười kéo cô ngồi thẳng người lên, “Anh rất vui lòng

được làm tài xế cho em mà.”

“Em có nên nói đấy là vinh hạnh của em không nhỉ?” Nguyễn Tĩnh

cầm nửa ly cà phê còn đặt trên bàn rồi uống một hớp, “Vẫn là cà phê anh
pha hợp khẩu vị của em nhất.”

“Thật không đấy?” Khải Ngôn như thể lơ đãng ghé sát môi mình vào

ly cà phê trên tay đối phương, “Cũng không tệ lắm!”

Nguyễn Tĩnh bật cười, “Gu thưởng thức của anh đã bị giảm xuống rồi

đấy!”

Khải Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt càng thêm đen thẳm. Nguyễn

Tĩnh giật mình, cô bỗng có chút lúng túng, “À, mình đi được chưa ạ?” Phản
ứng bị chậm nửa nhịp so với thâm ý trong câu nói “Cũng không tệ lắm.”

“Đi thôi!” Trong giọng nói ấm áp có pha lẫn một chút nuông chiều.

Anh rất thích thú mỗi khi đang nói chuyện với Nguyễn Tĩnh lại thấy cô lộ
ra một chút xúc động, cảm giác này thật không gì sánh bằng.

Trên đường về, Nguyễn Tĩnh đói bụng nên mua thêm một suất bánh

kem.

Người đang lái xe bên cạnh mở miệng hỏi, “Ngày mai Chủ nhật em có

rảnh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.