CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 199

Nguyễn Tĩnh làm cho đối phương có lý do để kết thúc mối quan hệ yêu
đương này. Vì vậy mà phần lớn thời gian Khải Ngôn cũng chỉ chờ đối
phương hẹn gặp chứ không dám chủ động quá mức.

Vào một buổi tối thứ sáu, quán cà phê đóng cửa sớm hơn 20 phút.

Nhân viên phục vụ đã tiếp đón một vị khách khiến Khải Ngôn đang trên
đường về nhà cũng phải lập tức quay xe trở lại.

Quán cà phê đã đóng cửa. Khải Ngôn đẩy cửa bước vào. Bên trong chỉ

được chiếu sáng bởi một chiếc đèn treo tường tỏa ánh vàng ấm áp. Lúc này
Nguyễn Tĩnh đang một mình im lặng nghiêng người tựa trên chiếc ghế sofa
màu đỏ thẫm, trông cô hình như đang ngủ.

Khải Ngôn từ từ đi tới… Hôm nay Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo

màu vàng nhạt hơi rộng thùng thình nhưng cơ thể xinh đẹp vẫn lồ lộ không
bỏ sót chút nào, cô co hai chân kê lên ghế sofa, bên cạnh bày ra một quyển
tạp chí, tay trái nhẹ nhàng buông thõng xuống, dáng vẻ mệt mỏi tùy ý dưới
ánh đèn dìu dịu khiến lồng ngực của Khải Ngôn nảy lên một cái.

Anh không nhịn được liền quỳ một gối xuống ghế sofa rồi dùng mu

bàn tay chạm nhẹ lên gò má của Nguyễn Tĩnh. Các dây thần kinh của Khải
Ngôn ngay lập tức như bị điện giật và thiếu chút nữa đã bị đứt đoạn.

Trong đầu hiện lên một ý nghĩ to gan khiến Triệu Khải Ngôn kinh hồn

bạt vía. Khó khăn lắm anh mới thu tay lại được. Đúng lúc đó thì Nguyễn
Tĩnh tỉnh dậy.

“Anh tới rồi à…” Ngữ khí dịu dàng mang theo âm thanh khàn khàn

của người mới vừa tỉnh ngủ, “Sorry, em hình như đã ngủ thiếp đi rồi.”

“Em mệt lắm à?” Khải Ngôn khẽ vuốt mái tóc đen của Nguyễn Tĩnh,

ý nghĩ xấu xa trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.