tình. Em cứ nghĩ mãi không hiểu cuối cùng ai sẽ có thể khiến anh phải để
mắt tới và dành tình cảm cho đây.”
Triệu Khải Ngôn chỉ mỉm cười, trong nụ cười trong trẻo có một chút
oan ức và ẩn giấu sự dịu dàng kín đáo.
Hôm đó, sau khi đưa tiễn Tạ Hà, Khải Ngôn lại lái xe tới trước cửa
nhà Nguyễn Tĩnh. Khi ấy, Khải Ngôn không gặp được cô gái mình yêu.
Một cú điện thoại gọi tới làm cho anh không thể nán lại lâu hơn được nữa.
Anh đành lái xe quay về.
—
Thì ra Triệu Khải Ngôn không phải là người muốn gặp là có thể gặp
được. Nhấn điện thoại lại không có người bắt máy, Nguyễn Tĩnh có chút
buồn bực. Cho tới giờ cô đại khái cảm thấy mình quá mức tốt bụng, đã
quên mất Triệu Khải Ngôn vốn là một người đàn ông luôn phóng khoáng
vô định rồi.
Chuyện của ông nội đã có bậc trưởng bối xử lý, cô có lo lắng cũng
không giúp được gì. Trong lòng chất chứa quá nhiều ưu phiền, cô chỉ có thể
tìm người giải sầu để xua đi chút ít tâm trạng buồn bực.
Khương Uy và Nguyễn Tĩnh đều là hội viên của câu lạc bộ bowling,
cả hai cùng gia nhập một thời điểm. Cô không hứng thú với trò này lắm
nhưng thỉnh thoảng cũng đến chơi cùng. Hai người vừa chơi xong một ván
thì hoàn toàn bất ngờ khi gặp được người quen. Khương Uy lúc nào cũng
thích đông vui náo nhiệt, còn cô thì hiện giờ không muốn tiếp xúc với
người này chút nào. Nhớ tới Từ Vi và Triệu Khải Ngôn từng có gút mắc
tình cảm, trong lòng cô cũng có chút điểm lưu ý.
Từ Vi và Khương Uy chào hỏi nhau. Thấy Nguyễn Tĩnh ngồi im một
bên, Từ Vi bèn đi tới và hỏi cô một câu, “Sao vậy, cuối tuần không phải ở
bên bạn trai à?”