không có, bảo cô ở đây chờ, bảo cô phải chờ tiếp như thế nào đây.
~~~~~~~~~~~~
Lãnh đạo cục cuối cùng cũng không lay chuyển được Đỗ Vân Phi vừa
đấm vừa xoa, đồng ý cho hắn đi làm, có lẽ là thấy hắn bị thương không nhẹ,
chỉ cho hắn làm công việc ghi chép.
Trong quá trình hội nghị, thủ trưởng điểm danh phê bình hắn một chút
mới bắt đầu đi vào vấn đề chính: “Theo nguồn tin, mười một giờ sáng mai
Lãnh Phong sẽ đáp tàu tư nhân từ Đài Loan đến Nhật Bản, đến lúc đó mọi
người đề cao cảnh giác, nhất định không thể làm cho hành động lần này thất
bại”
“Rõ” Mọi người trăm miệng một lời đáp.
Chỉ có Đỗ Vân Phi kinh ngạc hỏi: “Sếp, tin tức có thể tin được
không?”
Thủ trưởng liếc hắn một cái, nói: “Không nhất định tin cậy, chúng ta
chỉ nghe được người phụ trách bến tàu lộ ra mười một giờ sáng sẽ có một
tàu tư nhân cập cảng đi Nhật Bản”
“Nhất định là hắn!” Đỗ Vân Phi hưng phấn nói: “Trước đó vài ngày
bên Nhật Bản bắt được một nhóm buôn lậu thuốc súng, nghe nói có liên
quan đến Lãnh Phong, hắn nhất định là chuẩn bị đi Nhật Bản xử lý trước”
“Chỉ mong chúng ta sẽ không đi một chuyến tay không” Thủ trưởng
than nhẹ một tiếng, mở tư liệu trước mắt ra, bắt đầu nghiên cứu, mà Đỗ Vân
Phi đã nhảy nhót ngồi không yên, trong lòng vạn phần chờ mong ngày mai
có thể nhanh đến.
Thật vất vả đợi đến tan tầm, Đỗ Vân Phi vội vàng lái xe về nhà, người
đầu tiên muốn tìm người cư nhiên là Lâm Tử Hàn, cư nhiên hy vọng Lâm
Tử Hàn có thể chia sẻ tâm tình tốt với mình.
Khi hắn nhìn đến vẻ mặt suy sụp ngồi xổm trong viện, si ngốc đá màu
của Tiểu Thư Tuyết, nụ cười tươi đột nhiên cương cứng ở trên mặt.
Hắn sao lại nghĩ đến chia sẻ kế hoạch cuối cùng truy bắt Lãnh Phong
chia sẻ với cô chứ? Cô yêu Lãnh Phong như vậy!
Nghe được tiếng bước chân Lâm Tử Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khi
nhìn đến là Đỗ Vân Phi, ôn nhu nở nụ cười, ôn nhu nói: “Vân Phi, hôm nay
nghỉ sớm như vậy sao?”