rời khỏi con và mẹ nữa, được chứ?”
“Thực sự?” Tiểu Thư Tuyết không quá tín nhiệm theo dõi anh,
chỉ tới khi anh gật đầu, mới lại bắt đầu hưng phấn, chơi xấu làm nũng trong
lòng anh.
Rõ ràng cảm giác hạnh phúc, tâm tư một nhà ba người, sống qua
ngày trăm cay nghìn đắng, mất bao nhiêu nước mắt, một nhà ba người cuối
cùng cũng đoàn tụ.
Lâm Tử Hàn nhìn hai người yêu dấu nhất, một lớn một nhỏ nháo
cùng một chỗ, cư nhiên lại thiếu chút nữa rơi nước mắt, chỉ là, nước mắt lần
này là vì hạnh phúc mà rơi.
Ngày hôm qua còn đang thống khổ rơi lệ, ngày hôm nay, viền
mắt cô lại có thể chảy ra nước mắt hạnh phúc, đột nhiên cảm thấy, cuộc
sống thật kỳ diệu.
~~~~~~~~~
Đêm đã khuya, trong phòng ngủ, hai người thật lâu mới thân mật
một chỗ cuối cùng cũng không muốn buông ra. Tiêu Ký Phàm sợ mình
không dừng lại, sẽ khắc chế không được muốn cô.
Dù sao Lâm Tử Hàn đã có bầu bốn tháng, anh không thể xằng
bậy giống như trước.
Anh ôm cô nằm xuống giường lớn, khi vươn tay muốn tắt đèn, bị
tay nhỏ bé đột nhiên vươn ra chế trụ. Lâm Tử Hàn xoay người, nhìn chăm
chú vào anh ôn nhu nói: “Ký Phàm, để em xem miệng vết thương của anh
được chứ?”
Tiêu Ký Phàm đưa tay kéo cô vào trong lòng, bên nói nhỏ tai cô:
“Không nên nhìn, anh không muốn em nhớ lại một đoạn hồi ức kia, quên
nó đi, được chứ?”
Cô cũng muốn quên, nhưng mà, đoạn ký ức kia đã sớm thâm căn
cố đế trong đầu cô, cô làm sao có thể quên được đây? Mỗi lần nhớ tới, cô
đều có thể ra một thân mồ hôi lạnh, mặc dù là biết anh còn sống cũng vẫn
còn như vậy.
“Ba em nói vết thương của anh vẫn chưa hết toàn bộ phục hồi
như cũ, anh có nên trở về đi tiếp tục trị liệu hay không? Ký Phàm, để em