“Lẽ nào em không thể vì Tiểu Thư Tuyết mà cố gắng yêu anh ấy sao?
Phụ nữ đời này không thể rời khỏi đàn ông, em hiểu hay không? Đỗ Vân
Phi yêu chính là em, em quản Tô Lâm Lâm làm gì?” Vương Văn Khiết
càng nói càng kích động, hận không thể lập tức mang tảng đá đánh tỉnh cô.
“Coi như là hồi báo một mảnh chân tình của Đỗ Vân Phi thôi, một
người đàn ông ưu tú như vậy, chị không tin em sẽ không yêu anh ấy”.
“Em biết là chị tốt với em, em sẽ suy nghĩ”. Lâm Tử Hàn vỗ vỗ tay
chị nói cho có lệ, cô đương nhiên biết Đỗ Vân Phi yêu cô, cũng tin tưởng gả
cho anh nhất định có thể hạnh phúc, chỉ là, cô cảm thấy chính mình có điểm
quá ích kỷ, đối với Đỗ Vân Phi cũng là rất không công bằng.
Bóng dáng của Tạ Vân Triết đột nhiên nhảy vào trong đầu cô, Tạ Vân
Triết kia vẫn còn đang si ngốc tìm kiếm cô nha! Nhiều năm trôi qua như
vậy, trong lòng của cô còn có chút thích anh.
Tình yêu của anh, một điểm so với Đỗ Vân Phi cũng không ít! Chỉ
tiếc, đời này cô đều không có khả năng trở thành vợ của anh.
Mà cô có thật muốn giao quãng đời còn lại của mình cho Đỗ Vân Phi
không? Vì con? Vì cuộc sống sau này của cô?
~~~~~~~~~~~
Sáng sớm thứ hai, khi Lâm Tử Hàn đi ra khỏi phòng, xe Vương Văn
Khiết đã không ở trong sân, cô kinh hãi, bước nhanh qua cửa.
Nghĩ thầm người này sẽ không mặc kệ mà đẩy cô đến như thế chứ?
Xe của Đỗ Vân Phi ngoài ý muốn xuất hiện tại cửa chính, chủ nhân
chiếc xe đang mỉm cười với cô. Lâm Tử Hàn sửng sốt, hỏi: “Vương Văn
Khiết đâu?”