“Phong ca, em rất ngạc nhiên mà hỏi một câu, trên đời này có thứ gì
mà anh không sợ đây?” Lâm Tử Hàn mỉa mai liếc anh, hỏi.
Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô, không suy nghĩ nhiều, bình tĩnh nói:
“Có”.
“Thứ gì?” Cô đột nhiên hiếu kỳ, là sư tử? Hổ? Hay là phụ nữ.
“Anh sợ em lần thứ hai chạy đi kết hôn” Lời nói khiến người ta hộc
máu tràn ra từ trong miệng anh, anh cũng không phải đang nói đùa, trên đời
này, không có thứ gì mà anh sợ hãi, nhưng anh chính là sợ cô biến mất,
hoặc là bị người đàn ông khác chạm vào, bởi vì cô chỉ có thể là của anh!
Lâm Tử Hàn làm một động tác hộc máu, ghé vào trên chân ghế dựa
ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt của anh cũng không giống như là đang nói đùa.
Lẽ nào anh là thuộc về cái loại người thích này nói đùa khiến người khác
vui cười sao?
“Cho nên từ giờ khắc này, em cứ an an tâm tâm ở chỗ này thôi, em
không phải muốn từ chức sao? Anh phê chuẩn” Nghĩ đến lý do cô từ chức
là vì muốn kết hôn, trong lòng Lãnh Phong không có cách nào bình ổn
được, anh cũng đã biết chuyện Tiêu phu nhân đến công ty. Tuy rằng Lâm
Tử Hàn vẫn không thừa nhận là bởi vì Tiêu phu nhân mới lẩn tránh anh,
nhưng tuyệt đối cùng cái chuyện này không thoát khỏi liên quan!
Lâm Tử Hàn kinh hãi, thất thanh thét to: “Anh đây là muốn nhốt em
sao?”
“Đúng vậy” Lãnh Phong lạnh lùng kiên định nói: “Chỉ có như vậy,
em mới có thể ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, không phải sao?” Anh cũng
không muốn cứ ba ngày thì hai ngày lại lo lắng cô có đúng lại ở cùng với
Đỗ Vân Phi, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh vẫn nên đề phòng một
chút thì tốt hơn.
“Em vì sao phải ở lại bên cạnh anh chứ? Em nhìn anh đã thấy ác
cảm! Buồn nôn…”