“Cậu yên tâm, cô ta ở chỗ này qua rất tốt, so với theo cậu còn tốt
hơn” Lâm ca đứng dậy, đã đi đến hướng cửa sổ, cánh tay dài vung lên, rèm
cửa sổ tuyết trắng đã được kéo sang hai bên.
Đập vào mắt hai người chính là ba người hai lớn một nhỏ đang chơi
đùa trong hoa viên, sắc mặt Lãnh Phong trong nháy mắt thay đổi, từ lo lắng
ban đầu chuyển sang buông lỏng rồi lại đến tức giận, các ngón tay do nắm
chặt chuyển sang trắng bệch, cố nén xung động muốn lao xuống đánh người
phụ nữ đang cười đến thiên hôn địa ám kia một trận.
Mệt anh lo lắng một ngày một đêm, mà cô, lại ở chỗ này sống như
thần tiên! Cô không phải bị trói tới nơi này sao? Sao mà người bị bắt cóc
còn có thể cười đến vui vẻ như vậy? Anh biết cô khác hẳn với người
thường, nhưng không đến mức ngu ngốc đến loại trình độ này chứ?
“Lãnh tiên sinh bây giờ có thể yên tâm trở về chứ?” Lâm ca khẽ cười
một tiếng nói, muốn để Lâm Tử Hàn chủ động rời khỏi Lãnh Phong là
không có khả năng, ông bây giờ muốn biết nhất chính là, Lâm Tử Hàn ở
trong lòng Lãnh Phong, đến tột cùng là có địa vị gì.
“Đã đến, tôi sẽ không định tay không trở về” Tuy rằng biểu hiện của
người phụ nữ rất muốn bị đánh, nhưng anh vẫn đem hết toàn lực mang cô
đi. “Mục đích Lâm ca bắt cô ấy tới, không phải là bởi vì kim cương sao?
Nếu biết trên người cô ấy không có, sao lại không thả cô ấy chứ?”
“Lẽ nào cậu đúng là nhìn không ra sao? Chính cô ta nguyện ý ở lại
chỗ này”
“Chính là tôi không thể để cho cô ấy ở lại chỗ này” Lãnh Phong lạnh
lùng kiên định nói, anh vẫn đều cho rằng Lâm ca giam lỏng Lâm Tử Hàn,
chỉ là muốn đạt được kim cương trên người cô, dù sao, lúc trước tất cả mọi
người đều cho rằng kim cương là ở trên người Lâm Tử Hàn.