Lãnh Phong đương nhiên biết làm như vậy là rất không lý trí, nhưng
mà, muốn anh mất đi người phụ nữ phức tạp như Lâm Tử Hàn, anh lại càng
không muốn. Không những là bởi vì cô là mẹ của Thư Tuyết, quan trọng
hơn là anh yêu cô, nguyện ý đi hết cả đời này với cô!
Bất tri bất giác anh đã đi tới cửa phòng Lâm Tử Hàn, do dự gõ cửa
phòng sau đó đẩy cửa đi vào. Trên ghế sofa, Lâm Tử Hàn đờ đẫn mà ngồi
yên, thậm chí ngay cả có người vào cũng không phát hiện ra.
Trong lòng cô, Tiểu Thư Tuyết đã gối lên trong lòng cô ngủ.
“Vì sao không đặt con lên giường?” Lãnh Phong nhìn chằm chằm cô
thản nhiên mở miệng.
Lâm Tử Hàn bị lời anh nói như thế, thân thể sững sờ một chút sau đó
kinh hoảng trừng mắt nhìn anh, ôm Tiểu Thư Tuyết theo bản năng ý thức
mà siết chặt.
Nhìn bộ dạng cô khẩn trương như vậy, Lãnh Phong thoáng hòa hoãn
biểu tình trên mặt, cúi người xuống đưa tay ôm Tiểu Thư Tuyết.
“Anh muốn làm gì?” Thân thể Lâm Tử Hàn dựa ra sau, nỗ lực tránh
thoát tay anh. Bởi vì sợ hãi làm con tỉnh, Lãnh Phong không dùng thói quen
tác phong bá đạo cứng rắn đoạt lại, hạ giọng nói: “Nó ngủ như thế, rất dễ
cảm lạnh”
Lâm Tử Hàn cuối cùng cũng buông tay, theo anh ôm con đi. Lãnh
Phong ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, người đã đi đến hướng giường lớn, nhẹ
nhàng mà đặt con bé trên giường lớn, đắp chăn lại.
Lâm Tử Hàn trầm mặc nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của anh,
phát giác anh thật là một người đàn ông ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ, nuông chiều
Tiểu Thư Tuyết, đã vượt quá người thường.
Một người đàn ông tốt như vậy, lại bị cô tự tay đánh mất, tuy rằng cô
không muốn như thế…