A Nghị đột nhiên sửng sốt, cả người giống như bị điện giật run rẩy
một cái, cảm giác xa lạ tới cực điểm tràn mỗi một góc đầy thân thể, kỳ dị
đánh sâu vào trái tim anh.
“Ô… Anh sao lại có thể đối xử với em như vậy! Đêm đó ở trên
giường anh rõ ràng nói rất yêu em, ô…” Lâm Tử Y nghiêng đầu, nhìn
gương mặt đẹp trai của anh, một bên quỷ quái kêu một bên dùng ngón trỏ
liếm nước bọt dính lên khóe mắt, trình diễn một đoạn tình cảm gian khổ này
rất sống động.
A Nghị kinh hãi, căn bản không dự đoán được cô sẽ làm đến như vậy,
anh luôn luôn bình tĩnh lại có thể có chút chân tay luống cuống. Hổn hển
kéo hai tay cô ra khỏi mình nói: “Lâm Tử Y! Cô điên rồi sao?”
“A… Đau quá” Cổ tay cô đau quá! “Ấn nhẹ! Anh ấn nhẹ thôi!” Lâm
Tử Y oa oa kêu to: “Lãnh Nghị! Nam tử hán đại trượng phu, dám làm
không dám nhận…… Ai ui… Đau”
“Cô nếu không câm miệng, tôi bóp nát cô!” A Nghị tức giận uy hiếp,
cái gì mà chuyện buổi tối ngày đó?! Lại còn nói dễ dàng như vậy, Lâm Tử
Y! Cho dù cô muốn diễn trò cũng phải để ý một chút đến thanh danh của
mình chứ?
“Em không bao giờ đem chuyện này nói ra nữa… Ô…” Lâm Tử Y
chịu đựng cổ tay đau đớn, nghĩ rằng cho dù chết cũng phải tha anh xuống
nước, ai bảo anh dám bắt nạt mình!
Vừa xuống xe liền nhìn đến hình ảnh dây dưa không rõ này, Lãnh
Phong và Lâm Tử Hàn nhìn nhau, đẩy cửa xuống xe. Lâm Tử Y vừa thấy
hai người, liền lớn tiếng ồn ào: “Chị! Anh rể! Anh Nghị anh ấy bắt nạt em!”
“A Nghị, anh không có chuyện gì sao lại chọc đến nó?” Lâm Tử Hàn
cũng không lấy chuyện Lâm Tử Y kêu la làm hồi sự, cười với A Nghị nói,
cá tính của em gái mình, cô hiểu rất rõ, ai dám bắt nạt nó chứ?