Lâm Tử Hàn không đáp lại, tiếp tục thu thập. Cô không rõ, Tiêu phu
nhân rõ ràng thích Tiểu Thư Tuyết như vậy, sao lại thả mặc cho Duẫn Ngọc
Hân suốt ngày chạy qua Tiêu gia, lẽ nào bà ta không biết phụ nữ mất đi lý
trí thì là rất đáng sợ sao?
“Tôi không cho phép cô dẫn bọn họ đi!” Tiêu phu nhân gào thét tê
tâm liệt phế, bà ta thật vất vả mới khuyên được Tiêu Ký Phàm về nhà, sao
có thể để anh rời đi lần nữa!
“Cháu nhất định phải dẫn anh ấy đi!” Lâm Tử Hàn liếc nhìn bà ta
lạnh lùng nói, trước kia cô kính trọng bà ta là trưởng bối, là bởi vì bà ta là
mẹ của Tiêu Ký Phàm. Nhưng mà từ sau khi bà ta bảo lão già họ Duẫn kia
làm ra loại chuyện đó, cũng không muốn cung kính với bà ta nữa.
Tiêu phu nhân bị cô chọc, nhất thời tức giận đến cả người phát run
lên, vô cùng tức giận, trừng mắt nói với cô: “Cô rốt cuộc muốn thế nào?
Nói mau!”
“Cháu sẽ để Ký Phàm sống tốt, Thư Tuyết sống tốt!” Cô muốn chính
là đơn giản như vậy, cái khác, cô cái gì cũng không cần!