“Mẹ, dì Duẫn nói muốn dẫn con đi ra ngoài ăn” Tiểu Thư Tuyết hưng
phấn mở miệng nói.
Duẫn Ngọc Hân quay đầu lại liếc mắt cùng ở hạ nhân phía sau, nói:
“Các cô đi ra ngoài trước, tôi nói lời từ biệt với cô Lâm”
“Xin lỗi, Duẫn tiểu thư” Gã đàn ông cúi đầu lạnh lùng kiên quyết mở
miệng, bước chân lại không có di động nửa bước. Tiêu Ký Phàm nói, chỉ
cần Duẫn Ngọc Hân và Tiểu Thư Tuyết ở cùng nhau, bọn họ nhất định
không thể rời đi nửa bước, trừ phi cô ta để cho bọn họ đưa cô bé đi.
Duẫn Ngọc Hân chán nản, lại không có cách nào với bọn họ, phải đè
lửa giận dưới đáy lòng xuống. Biểu tình trên mặt biến đổi, đại lượng nói với
Lâm Tử Hàn đang trầm mặc: “Tạ phu nhân chính là một người rất xoi mói,
coi như là bề ngoài, cô cũng phải chuẩn bị đủ nha. Mặc quần áo đẹp chút,
đúng không sai đâu”
Dừng một chút, thấy Lâm Tử Hàn vẫn trầm mặc không nói như cũ,
tiếp tục nói: “Vân Triết là một người đàn ông tốt, cô kiếp này có thể gặp gỡ
anh ấy là kiếp trước đã tu luyện có phúc, đừng không biết đủ”
“Tôi sẽ không theo anh ấy trở về, cô đừng nói những lời nhảm nhí
này nữa” Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống, không liếc nhìn cô ta thêm một cái.
“Vì sao? Là không nỡ xa Ký Phàm? Hay là không nỡ xa Tiểu Thư
Tuyết? Cô yên tâm đi, Ký Phàm tôi sẽ hầu hạ tốt, Tiểu Thư Tuyết tôi cũng
sẽ chiếu cố tốt” Duẫn Ngọc Hân liếc mặt cô, kiểm tra mỗi một một phản
ứng của cô, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, tiểu bảo bối gần đây dạ
dày không phải thật là tốt như vậy, tôi pha cho con nhỏ dược thảo uống, thật
hy vọng nó có thể mau khỏe lên”
“Dược thảo gì?” Lâm Tử Hàn đứng dậy từ trên giường, vẻ mặt khẩn
trương nhìn chằm chằm cô ta.
Duẫn Ngọc Hân không nói bật cười: “Lâm Tử Hàn, không nên luôn
luôn cả kinh bất chợt như thế, nếu không Ký Phàm thực sự sẽ cho rằng tôi