lòng chính là phẫn nộ. Bởi vì sự ngu xuẩn của cô, sự tự chủ trương của cô,
sự tự cho là đúng của cô mà phẫn nộ!
Lâm Tử Hàn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn theo dõi anh, chậm rãi lắc
đầu: “Ký Phàm, em không muốn thấy anh chết, em càng không muốn thấy
anh làm thêm chuyện phạm pháp gì nữa. Mỗi lần Vân Phi tại bên tai em kể
ra Lãnh Phong phạm phải bao nhiêu tội nghiệt, sắp sửa bị trừng phạt như
nào, trong lòng em rất sợ hãi, thực sự rất sợ hãi!”
“Anh đã nói với em, tất cả mọi chuyện anh đều sẽ xử lý tốt, xử lý
Duẫn Ngọc Hân như thế nào anh sẽ tự mình suy xét” Ký Phàm vẫn đang
rống lên, không phải anh không hiểu phải cảm ơn, thực sự nhớ tới gần đây
phải chịu khổ, anh lại bình tĩnh không được.
Rõ ràng đều yêu nhau, lại càng không ngừng làm ra chuyện gây
thương tổn cho đối phương, nước mắt của cô, đau khổ của cô, từng cảnh
từng cảnh hiện lên trong đầu anh.
Không sai, cô thật vĩ đại, vĩ đại đến anh trực tiếp nhảy đến cảm động,
có chỉ là đau lòng thật sâu cùng tự trách.
… … … . . .
Duẫn Ngọc Hân cười tủm tỉm đứng ở cửa, nhìn xe chậm rãi dừng lại,
một khắc xe mở ra kia. Đánh giá sắc mặt không đúng của một nhà ba người,
cuối cùng đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng Lâm Tử Hàn, lại cười
nói: “Tử Hàn, Tạ phu nhân ra ngoài gặp chút chuyện ngoài ý muốn, Vân
Triết đã đi tới xử lý, anh ấy nói anh ấy sẽ nhanh chóng tìm đón cô trở về”
Lâm Tử Hàn nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của cô ta, len lén liếc mắt
nhìn vẻ mặt đẹp trai hàn băng của Tiêu Ký Phàm, gật đầu đến đi một bên.
Duẫn Ngọc Hân cũng không yên ổn giống biểu hiện ra như vậy, Lâm
Tử Hàn đột nhiên nổi điên, là chuyện cô ta bất ngờ. Chó nóng nảy sẽ nhảy
ra tường, người nóng nảy sẽ làm ra chuyện rất khó nói.