"Lôi Lôi. . . . . ."
Hắn gọi một tiếng, đi lên cởi trói cho cô, mặt khác xé một tấm thảm bọc
người cô lại —— giờ phút này, hơn phân nửa cơ thể cô đang lộ ra ngoài
không khí .
"Cố Duy. . . . . ."
Cô run rẩy gọi một tiếng, nước mắt nháy mắt liền rơi xuống.
"Đừng khóc. Đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây. Bọn họ rất nhanh sẽ
trở về. . . . . ."
Hắn nhẹ nhàng bế cô lên, cô ôm chặt hắn không buông.
"Có thể tự đi không?"
"Không biết, thân thể không có sức!"
Cô nghẹn ngào nói, cả người tạm thời không có biện pháp từ trong
hoảng sợ kia hồi phục lại.
"Anh sẽ đỡ em, phải lập tức rời đi! Chân Đát, giết hắn đi . . . . . ."
Tiếng nói lạnh lùng, làm cô hoang mang, đồng thời một tiếng kêu rên vì
đau truyền vào tai cô ——
Cô mơ hồ ý thức được người đàn ông giúp đỡ chính mình này vừa hạ
lệnh giết người: tên đàn ông vừa nãy còn định làm nhục cô giờ đã không
còn hơi thở
Cô không dám hó hé nửa câu, để mặc Cố Duy đỡ ra cửa.
Lúc sau, hắn cảm thấy cô đi lại bất tiện, bèn bế cô lên đi thật nhanh
xuống lầu, lại ở tầng dưới gặp mấy bọn lâu la muốn xông lên đánh hắn.