xinh đẹp hơn người hay không, hay là cách trang điểm quá tài tình mà nhìn
lướt qua chỉ nghĩ bà ta chỉ 30 tuổi, lúc người phụ nữ này quyến rũ nhất thì
trên người toát lên một loại khí chất mê người, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Tính khí người này và tứ cô cô Đông Hà hoàn toàn khác nhau, gần gũi
bà ta mang đến cho người khác một loại cảm giác thoải mái.
Đối mặt với người phụ nữ tính cách cởi mở như vậy, lại nghĩ đến những
suy nghĩ không trong sáng của mình lúc trước mà Ninh Mẫn cảm thấy như
khắp người mình đều có những con kiến đang bò qua bò lại, vô cùng khó
chịu, mặt cũng đỏ bừng lên như bị đốt vậy. Đây là lần đầu tiên phải đối mặt
với chuyện này khiến cô không thể kịp thời phản ứng.
Còn Đông Đình Phong ư, bàn tay hắn khép chặt che trước miệng để giấu
đi nụ cười trước biểu hiện của cô. Haizz, lúc người phụ nữ này đỏ mặt trông
thật sự xinh đẹp.
“Cái gì mà bữa sáng trở thành bữa ăn cho lợn? Bà trẻ, bà đang nói cái gì
vậy? Mẹ cháu làm bữa sáng rất ngon làm sao có thể trở thành cơm cho lợn
được...”
Đứa trẻ này không biết thức ăn cho lợn là cái gì, dù cậu có suy nghĩ thế
nào thì cũng nghĩ không ra, buồn bực nói.
“Mẹ cháu đem đồ ăn của chúng ta trộn lẫn lại với nhau, Tiểu Kỳ, cháu
cảm thấy như vậy là dành cho người ăn sao?”
Đông Dạng cười sung sướng.
“A, cháu hiểu rồi, là mẹ cháu không nhận ra bà trẻ nên tưởng là bạn gái
bên ngoài của ba nên đã ghen đúng không?”
Đông Kỳ vỗ tay một cái, bỗng nhiên ngộ ra, che miệng cười ha ha: