Kỳ thực, đây cũng chính là điều mà Hà Cúc Hoa tò mò, con trai bà, bà
hiểu rõ nhất: Nếu đã là điều nó không muốn thì đừng mơ tưởng có thể
cưỡng ép được.
Bà vẫn cảm thấy đứa con trai này có điều gì đó gạt bà: Sáu năm trước,
đột nhiên đồng ý kết hôn, điều này thật sự không hợp với tính cách của
Đông Đình Phong.
***
Thôi Tán đến quán bar, vừa uống rượu, vừa nhớ đến Hàn Tịnh, sáu năm
không gặp, thật sự cô đã thay đổi quá nhiều. Trước đây chuyên dính người
như vậy, lá gan bé như vậy, còn hiện tại ư? Làm thế nào lại trở nên bình tĩnh
một cách lạnh lùng như thế?
Trước đây, cô thích mặc đồ bình thường đi giầy bệt, chỉ cần hơi cao một
chút thì chuệnh choạng ngã ngay, luôn luôn đi bất ổn, lúc nào cũng là học
sinh đơn độc một mình, bước đi đờ đẫn rất dễ đụng phải người, khi đụng
phải người khác liền đỏ mặt, ánh mắt chớp chớp sợ hãi.
Anh và cô lần đầu gặp mặt chính là lúc cô đụng phải rồi nằm trọn trong
ngực anh, sau đó, khuôn mặt liền trở nên đỏ hồng như mông trẻ con bị
đánh.
Bây giờ, đi giày cao gót cô đã có thể khống chế được cơ thể. Xem ra,
Đông gia đã khiến cô thay đổi rất nhiều...
“Thế nào? Có thể giải quyết cô ta được không?”
Người ngồi bên cạnh vỗ vỗ vào vai anh hỏi.
Thôi Tán khẽ nhếch môi một cái:
“Không giải quyết được cô ta, tôi sẽ không mang họ Lôi.”