bất kỳ một cuộc điện thoại cùng với tin nhắn nào từ cô.
Có lẽ cô đột nhiên bận rộn, không có thời gian gọi điện thoại cho anh,
tin nhắn không gửi cũng tốt tránh cho anh khỏi như kẻ ngu, phỏng đoán cô
có thể hay không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hay là đột nhiên bị người
khác bắt đi.
Nhưng cô không có tin tức, điện thoại, tin nhắn toàn bộ không có, cả
người giống như là đột nhiên biến mất khỏi thế gian tựa như.
Lần nữa liếc nhìn đồng hồ đeo tôiy, đã là bốn giờ 37 phút chiều, anh
cũng nhịn không được nữa, bấm sô điện thoại nhà của cô, điện thoại di
động của cô đã không trông cậy vào, bởi vì cái số điện thoại di động đó
trong ba ngày này anh đã gọi đến đọc làu làu rồi, nhưng cô không có nghe
máy, thậm chí ngay cả gọi lại một cuộc điện thoại cũng không có.
Điện thoại bàn vang lên báo không có ngừng dùng, chỉ là vang lên ước
chừng mười phút cũng không có ai nhận điện thoại.
Anh gọi lại lần nữa, tương tự, điện thoại thông nhưng không ai nghe.
Gọi đến điện thoại nhà không tìm được cô, anh nghĩ cô có thể đi công
ty, cho nên anh lại gọi đến công ty của cô.
Điện thoại thông, đợi mấy giây liền có người bắt máy.
Không đợi đối phương nói ra vài câu thăm hỏi cùng tên công ty, anh
lập tức mở miệng cắt đứt đối phương, “Tôi muốn tìm Trần Hoa Nghiên,
chính là cô gái các cô hay gọi là Alice.”
Đối phương dừng một chút, rồi sau đó mới mở miệng, “Tiên sinh, rất
xin lỗi, Alice hiện tại cũng không ở công ty, trên thực tế, cô cũng đã ba
ngày chưa có tới công ty.”