Cánh tay vòng quanh ngang hông ôm chặt của anh rất có lực, giống
như anh sẽ vì cô chống đỡ tất cả, bao gồm khổ sở, bao gồm bi thương,
trong nháy mắt này, cô thế nhưng tham luyến một mảnh lồng ngực ấm áp,
muốn đem mặt vùi vào trước ngực của anh, bừa bãi khóc thút thít.
Ngực của anh quả nhiên như trong tưởng tượng của bản thân rất ấm
áp, có cảm giác an toàn, giống như khi còn bé mình bị khi dễ, ba đều sẽ ôm
cô vào trong lồng ngực rộng của ông, một câu lại một câu tiểu bảo bối dụ
dỗ cô, để cho cô đừng khóc.
Nhưng theo thời gian lớn lên, cô kiên quyết dấn thân vào giới người
mẫu, cô cùng cha mẹ cũng không còn thân mật như trước vậy, gặp mặt thì
chỉ là mấy câu thăm hỏi ấm áp, không có hôn, không có ôm.
Đến khi đi làm việc, cô tiếp xúc với phái nam nếu như không phải có
mưu đồ khác với cô, mà bị cô khi dễ thì chính là bị cô theo bản năng cự
tuyệt phòng bị, những năm gần đây Phương Lỗi là người đầu tiên có thể ôm
cô như vậy mà cô không muốn cũng không đẩy anh ra khỏi người.
Ấm áp đã lâu, còn có lực ôm vừa đủ để cho cô không lo được nhiều
như vậy, tham lam lấy tay vòng lên hông của anh, mặc kệ nước mắt hoặc là
nước mũi trên mặt, tất cả đều xoa lên áo sơ mi trước ngực anh, rồi sau đó
còn cọ xát dường như rất thỏa mãn, để cho áo sơ mi của anh bẩn không thể
chịu được.
Cọ rửa sạch sẽ nươc mắt nước mũi xong, mặt vẫn cô dính vào trước
ngực anh như cũ, dù sao mặt của cô đã sớm bị nước mắt nước mũi làm dơ,
cũng không muốn lo lắng như vậy có không vệ sinh, không sạch sẽ nữa.
Chỉ là cô phát hiện thời điểm mặt cô khóc làm dơ đồ của anh, tâm tình
bất ngờ thoáng chuyển biến tốt, nhớ anh sẽ không đẩy ra cô, cô an nhiên
tiếp tục khóc, tiếp tục đem nước mắt mũi nước toàn bộ hướng trên người
anh lau.