COCKTAIL CHO TÌNH YÊU - Trang 127

nhọc:
- Em có cái này từ bao giờ?
- Sáng nay - Đan nói mà không nhìn anh, ánh mắt hướng về tầm rèm cửa.
- Em đã nghe hết?
Cô không trả lời, lặng lẽ ngồi xuống giường, đối diện với anh. Cô nhận ra
mắt anh vằn đỏ. Lập nhìn gương mặt câm nín của cô, tiếp tục hỏi:
- Em tin những lời này không?
Đan gật đầu, cô không còn hơi sức để mà trả lời nữa. Lập tắt máy tính đặt
sang một bên rồi ngồi bất động nhìn vào mắt cô, đôi mắt không có thần
đang chiếu lên mặt anh những tia nhạt nhẽo. Anh run giọng:
- Anh đã làm như vậy đây!
Nhìn đăm đăm vào vẻ câm nín của cô, anh tiếp tục hỏi:
- Em không muốn biết tại sao ư?
Lần này thì Đan lắc đầu. Trong thâm tâm cô cũng rất muốn nghe anh giải
thích tường tận cho quyết định khó hiểu ấy, vì cô đã nghĩ rất nhiều nhưng
không thể hiểu nổi động cơ của anh là gì, nhưng dường như bây giờ việc
tìm hiểu nguyên nhân cũng vô nghĩa hệt như nhựng công sức cô đã bỏ ra
trong quãng thời gian mấy tháng của cuộc thi. Cô chỉ còn cảm giác muốn
tránh nhắc hay nghĩ tới việc đó càng nhiều càng tốt.
- Em nhận được buổi sáng, sao không gọi và hỏi anh ngay?
Đan ngả xuống giường, chui vào chăn và nhắm mắt:
- Em muốn ngủ.
Lập chồm tới bên cô, ghì tay để cô không thể chúi mặt vào gối, giọng anh
lạc đi:
- Trả lời anh đã!
Đan mở mắt nhìn anh trân trân, cô mấp máy nói:
- Người trả lời lẽ ra phải là anh.
Rồi cô lại nhắm mắt, xoay lưng, giọng vẫn nhẹ nhàng:
- Em muốn ngủ.
Đã lâu rồi Lập mới lại cảm thấy một cái gì đó giống sự bất lực như lúc này.
Anh buông tay nhìn Đan thu mình trong chăn như con sâu trong tổ kén, lát
sau mới lên tiếng, như kề chuyện cho ai đó chứ không phải cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.