COCKTAIL CHO TÌNH YÊU - Trang 82

giữa bệnh viện một tỉnh cách Hà Nội hơn 300 cây số vào lúc đêm hôm
khuya khoắt như thế này.
Lập hơi ngả ra như thưởng thức vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt ửng hồng
của cô. Anh sẽ không hỏi cái câu cô cầu trời cho anh không hỏi ấy nữa, vì
anh đã đoán ra lý do tại sao cô lại ở đây rồi. Một khoảng im lặng cho đôi
mắt say sưa ngắm nhìn, rồi giọng anh cất lên ấm áp:
- Bão tan chưa?
Đan gật đầu. Cô ngước lên và bị cuốn vào ánh nhìn quá đỗi mê hoặc từ đôi
mắt sâu thẳm đó.
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
- Bây giờ là rạng sáng 30. Anh hôn mê một ngày.
- Bác sĩ bảo sao?
- Tụ máu nhẹ, đầu khâu 7 mũi, vai khâu 4 mũi.
- Trước đó anh đang nhớ em.
- Sao cơ?
- Trước khi nhà sập thì anh đang nhớ em.
Đan mơ hồ nhìn gương mặt kín bưng của anh. Cô sợ cái kiểu nói tỉnh tỉnh
như thế này.
Lập đan tay vào tay cô, và cô để yên cho anh day day mấu xương tròn nhô
lên ở cuối ngón trỏ, hơi nóng từ bàn tay của anh làm cô thấy mình nhỏ bé
hơn bao giờ hết.
- Em nói gì đi.
- Nói gì bây giờ?
- Anh không biết.
- Em cũng không biết.
- Thế thôi vậy.
Đan bật cười, cô với anh nói chuyện như hai kẻ dở hơi! Lập nhìn sững nụ
cười của cô, anh kéo cô lại thật gần, tay vờn nhẹ lên đôi môi mà anh biết là
rất mềm của cô. Và rồi anh cúi xuống, môi anh giữ chặt lấy nét cười dịu
dàng ấy.
***
Lập trở về Bãi Hạc với cái đầu băng trắng xoá. An đón anh trong chiếc lán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.