CÕI NGƯỜI - Trang 139

Nguyễn Văn Phúc soạn sửa rất vĩ đại, đâm ra phải đem bông phèng trên
đường.

Tù nhân loáng thoáng biết sẽ đi, nhưng lúc nào, quản tù bịt tin rất chặt.

Rồi nhà bếp được lệnh chuẩn bị hàng trăm nắm cơm. Tin lập tức loang ra
ngoài. Mỗi người được trang bị dép xỏ một ngón, thứ đi nhẹ chân lắm
nhưng vấp thì đi tong cả ngón cũng dễ. Tù rất có kỉ luật, coi đây như một
chiến dịch hành quân, phân công các ban ngoại giao, tiếp tế, cấp cứu, tuyên
truyền. Hành trang của họ ngoài thuốc men, quần áo, còn cả tài liệu lí luận,
chính trị... Lính khố xanh áp giải, chỉ huy là thiếu uý Pháp.

Thành phố đương ngủ. Người lèn chặt trong xe tải, mệt mỏi vì lắc lư

và rét, bỗng tỉnh hẳn lên vì tiếng nhao nhao bên ngoài. Ga Hàng Cỏ đấy, la
liệt vợ tù con tù người yêu bạn bè bố mẹ tù tay vẫy miệng gọi. Liệu cố
vươn cổ ra, thấy Tý và vợ Phúc khệ nệ ôm bọc. Nhưng nào có được gì. Xe
chạy ù qua. Trong làn khói mù phía sau, những người ở lại tội nghiệp kêu
gào trong tuyệt vọng.

- Chắc các bà chuẩn bị cho chúng mình lắm thứ trong gói lắm. Vậy

mà... Quân ác độc! - Liệu bảo Phúc ngồi mé kia, trong khi tay anh đang bị
xích làm một với Xuân Thủy.

- Thế nào cũng có bánh chưng... , Phúc bảo. Các bà muốn chúng mình

được ăn Tết trước. Tớ thích của nếp lắm...

Trong đêm đen, nước mắt chảy ướt gò má đen xạm. Những con người

đã từng trải đến dày dạn thắt lòng lo cho người thân, thèm một bếp lửa, hơi
ấm bàn tay vợ. Đã đành đời tranh đấu là vậy, dấn thân không tiếc, nhưng họ
lại là những con người có ruột rà, thân quán với bao nhiêu yêu thương. Họ
đâu có biết là khi tin lọt ra ngoài, “liên hiệp các gia đình tù nhân” đã phân
nhau người chực ngoài cửa Hoả Lò, ngoài ga (xe tất phải qua đấy chứ lị),
người về quê gọi thêm người. Gia đình Vũ Đình Huỳnh còn nghĩ xa, thuê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.