CÕI NGƯỜI - Trang 140

xe lên chực tận Hòa Bình. Chu đáo thế, mà rồi “tiếng có gọi người thì
không thấy, Tay có giơ máy chạy không ngừng”...

Dằn lòng lại. Đành lòng vậy. Khi phút yếu lòng đi qua, người tù tìm

cách thích nghi với hoàn cảnh. Đường xấu, xe xóc, cứ hai thằng tù một
xích, muốn chuyển chỗ cho đỡ mỏi thì phải chuyển cả đôi, có khi ngã
chổng kềnh vào nhau. Được cái lắm anh vui tính, bất ngờ “hôn” bạn lại

cười ầm.

Qua Lương Sơn, lác đác có người đốt đuốc đi chợ. Đã là địa phận của

người Mường, đàn bà gánh măng đắng, bí rợ váy áo rối rít. Trong nhập
nhoạng bình minh, những cảm giác về họ thật lạ. Con cháu những Âu Cơ,
Mỵ Nương đấy ư? Cả nghìn năm nay, các cụ đã hát câu “Đẻ đất đẻ nước”
thế nào nhỉ? Rồi Liệu nghĩ đến những người phụ nữ của đời mình. Tý vừa
sinh thêm con gái Nguyệt Hồng, giờ lại phải chịu cảnh đơn côi kiếm sống
nuôi con. Ta lúc nào cũng biền biệt, ở nhà không tơ tưởng người khác thì
nguy hiểm lại rình rập. Và Thu Tâm. Thu Tâm đang ở đâu, làm gì? Hôm
chia tay ngoài ga Hàng Cỏ, Thu Tâm đã nhìn mình với ánh mắt thật bi
phẫn, dường như sắp đi đến một quyết định kinh khủng lắm. Thu Tâm là
một người phụ nữ mới, có suy nghĩ độc lập và cũng biết làm ăn, chắc
đường kinh tế sẽ không đến nỗi nào. Bên nàng, ta có những cảm giác thật
lạ, bất ngờ, khác hẳn Tý chỉ biết có chồng con. Dù sao ta thật may mắn khi
được hưởng những tình cảm trọn vẹn của cả hai. Mà này, khi muốn có cả
hai, liệu cái tư cách đảng viên của ta có đáng bị coi là ích kỉ, dâm dật không
nhỉ? Thế còn cái tư cách đàn ông của ta, nó ra thế nào?...

Tảng sáng là Kỳ Sơn, Hòa Bình. Chiếc xe chở Liệu đi thứ hai bỗng

chồm lên, lật nghiêng. Nước ồ ồ chảy vào, Liệu bị đè không thở được.

- Dẫm thế này thì chết người ta rồi còn gì! - Xuân Thủy bị cú nhồi vào

bụng rên rỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.