hăng bốc ra. Kể cũng lạ là Liệu lại muốn hít hà tý chút. Nhưng Nghiêm đã
đẩy ông xuống ao rồi nhào theo. Chiếc máy bay vòng lại xả đạn hủm mặt
nước.
Yên chí đã bắn hạ được con mồi, phi công bay đi. Phía xa kia, đằng
cuối cánh đồng, nó phát hiện ra con mồi khác. Lần này anh bộ đội đi chiếc
xe đạp đuya ra đã không thể thoát.
Hai ông cháu lồm cồm bò lên bờ ao, vớ túi dết chạy chối chết. Chạy
một lèo hai cây số mới dừng lại gỡ đỉa. Lên đến đỉnh đèo Kháng Nhật, thầy
trò chưa qua cơn thất sắc. Tuy thế việc đầu tiên là phải xem chiếc đài có
sao không. May, nó vẫn ọ ẹ, có điều lọ thịt mặn vỡ, ngấm nhoe nhoét quyển
nhật ký.
Buổi tối, đám buôn chuyến đang gặm sắn ngỡ ngàng nhìn Liệu và
Nghiêm bước vào. “Chúng tôi đã thắp hương cúng vong hồn ông với chú...
”, một bà xuýt xoa. “Thôi thế là vợ con ông không mất người rồi”.
- Có làm sao thì hai bà phải làm giỗ ông cháu hôm nay. May không
sao...
Nghiêm không hề bông phèng, lầu bầu xin điếu thuốc lào dịt chỗ đỉa
cắn. Loay hoay lo xong nồi cơm, anh quay ra thấy ông đã ngủ như đứa trẻ.
Bữa cơm sau hồi hút chết rất ngon. Nghiêm ngạc nhiên thấy ông mình
không nhắc gì đến làn đạn sáng nay, cứ như đã không xảy chuyện gì.
“Đây là lần chết hụt thứ hai của mình sau cú ngã ở Hòn Cau... ”. Thực
ra, Liệu đã nghĩ ngợi rất nhiều. Tử thần đã sờ đến, phả hơi lạnh ngắt vào
gáy. Ông đã thoát khỏi tay nó, có lý gì lại không vượt được những trắc trở
đang gặp...
Quả là bước sang tuổi “tri thiên mệnh”, cuộc đời Trần Huy Liệu lại
gặp những vấn đề mới, gọi là “nhỏ” hay “lớn” đều được. Nó làm ông phải
lựa chọn một cách thẳng băng, nghiệt ngã, như trước đây, khi ông đứng