CÕI NGƯỜI - Trang 33

CÕI NGƯỜI

Trần Chiến

www.dtv-ebook.com

Chó Cắn Áo Rách

Liệu lấy vợ sớm, ở cái tuổi non “anh” già “thằng”, nghĩa là chơi nhởi

nghịch ngợm vài ba năm nữa không chán, mà khăn xếp áo the ra đình đàng
hoàng một suất cỗ cũng đã đủ “chuẩn”. Tục quê xưa, nhà neo đơn hay lấy
vợ cho con sớm để có người làm lụng. Nguyễn Thị Tý, cô gái khoẻ mạnh,
sớm xốc vác là con ông lang ở làng Thái La, một trong mấy nơi hai bố con
ông đồ đi bảo học. Đối với cô, Liệu là chỗ cha mẹ thuận gả, đã đành, còn
bởi là người lắm chữ để “tham vì cái bút cái nghiên anh đồ”.

Đang còn trẻ con thoắt cái thành đàn bà, Tý như không cần cái đoạn

chuyển tiếp thiếu nữ mơ mơ màng màng, luôn mong một cái gì mà không
rõ. Đêm tân hôn chắc lắm cảnh cười nôn ruột, chú rể nói năng như ông cụ
nhưng “sự đời” chả biết quái gì cả. Còn cô dâu, như người nhà đã lâu, sáng
ra gánh ngay nồi hông đựng nước giải ra ruộng rau. Khi lứa lợn, lúc luống
lạc, cô làm cho cái gia đình tiếng cả nhà thanh ở Vân Cát đỡ khốn cùng.
Thời chữ Nho không còn đắt, bố con ông đồ dù đứt bữa vẫn phải ngậm tăm
đủng đỉnh ngõ xóm, ra điều vừa được ấm chân răng. Giờ thêm người nhưng
cũng chả thấm vào đâu. Cái nghèo như tấm lưới đen xì, chắc chắn và nhớp
nhúa bủa lấy ngôi nhà nhỏ.

Liệu đi dạy ở Hạnh Lâm, Công Luận, Ngọc Ba... , góp được ít hào,

quầy quả đi như chạy về làng. Đợi cậu có bà mẹ đau mắt, các cháu con anh
Chước - vừa mất vì ho lao - để lại. Và người vợ trẻ vừa bén hơi. Cảnh nhà
xum họp, dù rách rưới, vẫn vẫy gọi người “bán cháo phổi” xa quê.

Nhưng vừa bước vào ngõ, Liệu đã phải sợ đến thót tim. Mùi thuốc

phiện bay ra ngầy ngậy. Ai mà lại hút ở nhà ta? Chắc không phải người nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.