CÕI NGƯỜI - Trang 64

- A, chàng thanh niên, mời anh ngồi.

Đấy là chánh mật thám Arnoux, nụ cười tủm tỉm, có nét hồn hậu

không hợp chút nào với nghề nghiệp. Giọng Bắc rất sõi: “Anh ở ngoài Bắc
phải không? Tỉnh nào?”.

- Tôi ở Nam Định. - Liệu trả lời, nghĩ “các anh còn lạ gì nữa... ”.

- Ừ, tôi ở ngoài ấy cũng đã lâu, rất có cảm tình với người ngoài ấy.

Năm nay anh bao nhiêu rồi ấy nhỉ?

- Hai bốn tuổi.

Câu trả lời cộc lốc làm Arnoux bỏ ngay vẻ hồn hậu.

-Tôi đã nhận thư anh rồi. Tôi là một người già cả mà anh ăn nói, viết

lách không có lễ phép gì hết. Anh tưởng người Tây thì không cần lễ phép
ư? Người Tây cũng lễ phép lắm. À mà tôi rất thích người Bắc vì người Bắc
rất lễ độ. Đâu có như anh!

“Hay anh định doạ tôi? - Arnoux gầm ghè, giọng đàn áp. - Anh phải

biết rằng trước kia làm đại lý Hải Ninh tôi đã một mình sang trại giặc khách
buộc chúng phải trả lại bà đầm chúng bắt cóc đấy. Hãy thận trọng, chàng
trai ạ.

“Chàng trai”, xuất thân Nho giáo, chả hề muốn nghe bài học về phép

lịch sự tí nào, bèn tranh thủ lúc Arnoux ngưng lời, nói luôn:

- Vâng, nhưng mà hôm nay tôi được ngài gọi đến đây, điều mà tôi

muốn viết, như đã viết trong thư, là có phải ngài đã ra lệnh cấm các nhà in
cho in tập Ngòi bút sắt của chúng tôi không? Chúng tôi đã làm rất đúng luật
nhà nước. Ngòi bút sắt in ra, đưa nạp bản. Hai mươi bốn giờ sau các ông
không ra lệnh tịch thu, chúng tôi mới phát hành kia mà. Nghĩa là như mọi
quyển sách khác, Ngòi bút sắt không hề phạm luật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.