CỘI RỄ - Trang 687

Ngồi xuống ghế và đỡ lấy đứa bé từ tay Matilđa, mẹ anh nói với giọng

gần như có tính chất đàm thoại. "Joóc à, các con anh muốn hỏi anh cái gì
đấy"… Bà quay lại, phải không Vơjơl?"

Joóc-Gà trông thấy thằng con lớn nhất lẵng nhẵng đằng sau. Không

biết họ đã mớm lời cho nó những gì?

"Bố" cuối cùng nó nói, giọng lanh lảnh, "bố kể cho chúng con nghe về

cụ tổ chứ?"

Luồng mắt của Matilđa lia tới anh.

"Con là người tốt, Joóc ạ", Kitzi nhẹ nhàng nói. Chớ có bao giờ để ai

bỉu con thế khác! Mà cũng chớ có bao giờ cảm thấy mẹ và vợ con không
yêu thương con. Mẹ cho rằng có lẽ con lẫn lộn không thấy rõ mình là ai và
đôi khi không rõ chúng ta là ai. Chúng ta cùng một dòng máu, cũng dư cụ
của dững đứa trẻ này".

"Điều í ở ngay trong Kinh Thánh", Matilđa nói. Thấy cái liếc mắt ngài

ngại của Joóc, cô nói thêm: "Không phải mọi cái gì trong kinh thánh đều
nghiêm khắc, Kinh Thánh nói bao nhiêu về tình yêu".

Tràn ngập xúc động, Joóc-Gà kéo ghế lại gần lò sưởi. Ba thằng bé

ngồi bệt xuống trước mặt anh, mắt long lanh dự cảm, và Kitzi trao đứa bé
cho anh. Lấy nét mặt trang nghiêm, anh hắng giọng và bắt đầu kể cho bốn
con trai nghe câu chuyện của bà nội về cụ tổ chúng.

"Bố, con cũng biết chuyện!" Vơjơl xen vào. Làm điệu mặt với bọn em,

nó tự động kể tiếp - cả những tiếng Phi nữa.

"Nó đã nghe anh ba lần, còn bà thì chưa kể lại cho xong thì chưa bước

qua ngưỡng cửa để về!" Matilđa vừa nói vừa cuời, Joóc nghĩ thầm: đã bao
lâu anh chưa nghe thấy vợ mình cười?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.