CỘI RỄ - Trang 686

anh và mexừ Liơ mỗi nguời đi một ngả. Sáng sớm hôm sau gặp nhau ở
chuồng ngựa, họ thu thập gà lại và đánh xe về nhà, mỗi người đều nương
giữ cái dư vị sau đêm hành lạc và cả hai đều không nói một lời nào tỏ ra
mình biết người kia đã đi mò gái.

Năm ngày sau, cơn lôi đình của Joóc-Gà mới nguôi đủ mức để khiến

anh nghĩ đến việc quay về nhà. Sẵn sàng tha thứ cho mẹ và vợ, anh sải
bước trên đường về xóm nô và mở cửa lều.

"Lạy Chúa! Anh đấy ư, Joóc?" Matilđa nói: "Lũ trẻ sung sướng biết

mấy được thấy lại bố! Nhất là thằng bé này. Lần rồi, anh ở đây nó đã mở
mắt đâu!"

Tức thì nổi cáu, anh sắp quay ngoắt ra ngoài thì chợt thấy ba đứa con

trai đầu - lên năm, lên ba và lên hai - lóng ngóng nép vào nhau, giương mắt
nhìn anh với vẻ gần như sợ hãi. Anh cảm thấy một nỗi thôi thúc muốn vơ
lấy chúng và ghì chặt vào lòng. Sắp tới anh không được thấy chúng trong
ba tháng khi anh đi Niu Oliânz; anh phải mang về cho chúng một số quà
thật thú vị mới được.

Anh miễn cưỡng ngồi xuống cạnh bàn, trên đó Matilđa bày bữa ăn cho

anh; chị cũng ngồi xuống đọc kinh, rồi đứng lùi lại nói: ‘Vơjơl, đi mời bà
nội sang đây!"

Joóc-Gà ngừng nhai, chỉ nuốt chỗ thức ăn trong miệng. Hai mẹ con họ

mưu tính trò gì để hành mình lần này đây?

Kitzi gõ cửa và bước vào, ôm ghì Matilđa, hôn hít, vồ vập, chậc lưỡi

với ba thằng nhỏ, trước khi đưa mắt nhìn con trai. "Thế nào, khoẻ không?
Bao lâu không gặp anh!"

"Mẹ có khoẻ không ạ?" Mặc dầu đang sôi máu, anh vẫn cố gượng đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.