CỘI RỄ - Trang 707

về nơi nào đó gọi là Ôklahôma. Thấy biểu không biết bao nhiêu người đã bị
giết hoặc đâm ốm mà chết dọc đường".

"Thật độc ác, độc ác!" Matilđa kêu lên.

Nhưng cũng có tin tốt lành - có điều là lần này tin mừng chờ anh tại

nhà khi anh trở về sau một chuyến đi vào năm 1837: đứa con trai thứ sáu,
tiếp liền một mạch, ra đời. Matilđa đặt tên cho nó là Luyx nhưng sau khi
phát hiện ra xuất xứ cái tên Jêimz lần trước, Joóc-Gà quyết định không cần
tìm hiểu lý do tại sao nữa. Bớt hồ hởi náo nức hơn những lần sinh các đứa
cháu nội trước, Kitzi nói: "Tui xem dư anh chị chả bao giờ có gì khác hơn
là con giai!"

"Mẹ Kitzi, tệ hại thay, trong khi con nằm đây đau lịm thì mẹ lại ra

cách chán ngán" từ trong giường, Matilđa tấm tức khóc.

"Tui cũng chả chán! Tui yêu các cháu giai tui như thế nào, anh chị biết

đấy. Dưng mà tôi tưởng nhẽ ra anh chị có thể có một đứa con gái chớ!"

Joóc-Gà cười to: "Chúng con sẽ bắt tay vào đúc ngay một đứa con gái

nhỏ cho mẹ, mẹ ạ!"

"Anh ra khỏi đây đi!" Matilđa kêu lên.

Nhưng chỉ vài tháng sau, thoáng nhìn Matilđa một cái cũng đủ thấy rõ

là Joóc định bụng giữ lời hứa.

"Hừm! Rành khi nào cha nầy nó ở nhà đều đều là biết ngay!" Xerơ

bình luận. "Tuồng dư nó hơn cả bọn gà sống!" Malizi tán thưởng.

Khi vợ đau đẻ một lần nữa, anh chàng Joóc, sau hồi lâu đi bách bộ,

chờ đợi bên ngoài, bỗng nghe thấy - giữa những tiếng kêu rên đau đớn của
Matilđa - tiếng mẹ mình reo lên: "Lạy Chúa Jêxu, tạ ơn người! Lạy Chúa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.