CỘI RỄ - Trang 712

đủ số đó. Cố nhiên, có nghĩa là phải chờ đợi và dành dụm một thời gian
dài…" Anh nhận thấy Matilđa có vẻ ỉu xìu. "Anh biết em đang nghĩ gì",
anh nói, "các cô bác Malizi, Xerơ và Pompi".

Coi bộ Matilđa khoan khoái hẳn vì thấy chồng biết thế. Anh nói: "Các

cô bác là người cùng gia đình mấy anh còn trước cả mấy em…"

"Lạy Chúa, Joóc!" chị thốt lên, "làm sao độc một người phải ráng sức

chuộc lại tất cả mọi người, cái í không được, em biết thế, dưng mà rành là
em không thể từ giã các cô bác mà bỏ đi!"

"Chúng mình có bao nhêu thời gian, Tilda ạ. Khi nào đến đó, ta hãy

qua cầu".

"Thật thế, anh có lý". Chị nhìn xuống những con số mình vừa viết.

"Joóc ạ, em quả khó tin rằng chúng mình đang nói chuyện về…" Chị cảm
thấy mình bắt đầu dám tin điều đó, rằng lần đầu tiên, hai vợ chồng cùng
nhau thực sự đi vào bàn bạc một vấn đề trọng đại của gia đình. Chị cảm
thấy một thôi thúc mãnh liệt muốn bật dậy chạy quanh bàn tới ôm ghì lấy
anh với hết sức mình. Nhưng chị xúc động quá không cử động được - thậm
chí không nói được mất một lúc. Rồi chị hỏi: "Joóc, làm sao mà anh lại
nghĩ đến chuyện í?"

Anh im lặng một lúc. "Tự anh nghĩ và xem ra anh còn phải gẫm lên

thêm nữa, dư anh đã nói mấy em…"

"Phải", chị dịu dàng nói, "rành là tốt đẹp".

"Chúng mình chưa đạt tới đâu cả!" anh thốt lên. "Trước nay chúng

mình chỉ độc làm cho ông chủ thành đạt thôi!" Matilđa cảm thấy muốn reo
lên: "Sung sướng thay!" nhưng nén lại được. "Anh đã nói chuyện mấy các
nhọ tự do khi đi mấy ông chủ đến các thành phố". Joóc nói tiếp. "Họ biểu
các nhọ tự do ở trên miền Bắc là khá giả nhất. Biểu là họ sống mấy nhau ở
nhà riêng và kiếm được việc làm tốt. Phải, anh có thể kiếm được cho mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.