CỘI RỄ - Trang 710

"Huýt!"

"Đừng nóng vội, ông tướng ạ!" Chị nhìn anh. "Thế anh tính anh bao

nhêu?"

Mặc dầu chuyện đang nghiêm túc, anh vẫn không thể không hỏi: "Em

cho là anh đáng giá bao nhêu?"

"Nếu em biết thì chính em đã tìm cách mua anh ra khỏi tay ông chủ".

Cả hai cùng cười. "Joóc ạ, em không hiểu làm sao mà chúng mình lại trò
chuyện dư thế này. Anh thừa biết là ông chủ chả đời nào bán anh".

"Anh không trả lời ngay. Nhưng sau đó, anh nói: "Tilda ạ, anh chưa

bao giờ nhắc đến chuyện này vì rằng anh biết là mới nói đến tên ông chủ,
em đã không thích nghe rồi. Dưng mà anh cam đoan là có dễ đến hăm
nhăm bận khác nhau, ông í đã biểu anh là khi nào ông í góp nhặt đủ tền để
xây cái tòa đại sảnh đẹp dư ý ông, có sáu cây cột chạy ngang mặt trước, thì
vợ chồng ông í có thể sống bằng hoa lợi cây trồng, và ông í sẽ giải nghệ
chọi gà, ông í biểu là ông í ngày một già không thể cứ lo toan hoài mọi sự
mãi được".

"Chuyện í, em phải trông thấy mới tin được, anh Joóc ạ. Cả ông í lẫn

anh đều không dứt được duyên nợ mấy gà đâu!"

"Anh chỉ kể mấy em dững đều ông í nói thôi! Nghe hay không tùy em!

Nầy bác Pompi biểu ông chủ bi giờ đã gần sáu mươi ba. Để đến khi ông í
thêm năm, sáu tuổi nữa - dễ gì một ông cụ già cứ chạy ngược chạy xuôi
đem gà đi chọi mãi được! Trước, anh cũng chả để ý mấy đến lời bác í, mãi
sau anh mới nghĩ, ờ phải, rất có thể ông í để chúng mình tự chuộc lại thật,
nhất là nếu chúng mình giả ông í đủ để thêm thắt cho ông í xây cái tòa đại
sảnh dư ông í muốn".

"Hừm", Matilđa ậm ừ không tin. "Thôi được, ta cứ bàn xem. Anh ước

ông í đòi giá anh bao nhêu nào?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.