CỘI RỄ - Trang 754

"Bây giờ, ta biết anh cũng khánh kiệt và ta muốn bù đắp lại phần nào

cho anh. Cho nên, ngay đây ta hứa với anh là trong khi anh đi vắng, ta sẽ
trông nom vợ con anh. Và ngày anh trở về…".

Mexừ Liơ ngừng lại, luồn tay vào túi rút ra một tờ giấy gấp, giở nó ra

và chìa trước mặt Joóc-Gà.

"Biết đây là cái gì không? Đêm qua, ta ngồi viết nó đây. Con đang

nhìn thẳng vào văn bản hợp pháp xác nhận cho con được tự do, nhỏ ạ! Ta
sẽ giữ nó trong két sắt của ta để trao cho con, ngày con trở về!"

Nhưng sau khi nhìn trừng trừng một lúc vào những dòng chữ bí ẩn

phủ kín tờ giấy trắng vuông vức, Joóc-Gà vẫn tiếp tục vật lộn để chế ngự
cơn giận dữ của mình. "Ông chủ ạ", ông bình tĩnh nói, "trước tui định mua
cả nhà tui tự do! Bi giờ tất cả mọi thứ tui có đã đi tong, còn tui thì ông tống
khứ tận đâu đâu bên kia biển nước, xa vợ xa con. Sao ông không thể chí ít
là thả cho mẹ con nó tự do ngay bi giờ, rồi sau đến tui, khi tui trở về?".

Đôi mắt Mexừ Liơ him him, "Ta không cần mày dạy ta phải làm gì,

nhỏ ạ!" Không phải lỗi tại ta mà mày mất món tiền ấy! Dù sao ta vẫn tự
nguyện làm quá nhiều cho mày, ấy cái phiền nhiễu với bọn nhọ là thế! Tốt
hơn, là mày hãy cẩn thận cái mồm mầy!" Mặt ông chủ đỏ dần lên. "Nếu
mày không ở với ta cả đời ở đây thì ta đã thẳng thừng mà làm và bán quách
cái đít nhọ của mày đi cho xong".

Joóc nhìn ông, rồi lắc đầu: "Nếu cả đời tui có chút ý nghĩa gì mới ông,

thì thưa ông chủ, sao ông lại còn làm nó thêm rối beng lên thế nữa?"

Mặt ông chủ rắn đanh lại: "Hãy gói ghém bất cứ thứ gì mày định

mang theo! Thứ bảy, mày sẽ lên đường sang Anh".

Chú thích

1. Khoảng gần 2,700kg.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.