CỘI RỄ - Trang 764

Cũng bình tĩnh như lúc họ đến, ông chủ và người khách của mình bỏ

mặc Tôm tức sôi sùng sục; họ vừa mới hướng ra đồng thì bà già Malizi đã
từ nhà bếp hớt hơ hớt hải đến: "Vậy chớ dững người lền ông í nói gì thế,
Tôm? Bà chủ thậm chí không dám nhìn vào mắt tao nữa".

Cố gắng ghìm giọng, Tôm nói: "Sắp có sự bán chác gì đây, bà Malizi

ạ, có thể là tất cả chúng ta, dưng mà cũng có thể chỉ mình cháu thôi". Bà
Malizi oà lên khóc và Tôm lắc mạnh vai bà. "Bà Malizi, việc gì phải khóc.
Dư cháu biểu với mẹ cháu, khéo đến nơi mới chúng ta lại khấm khá hơn ở
đây mấy ông í cũng nên". Nhưng tha hồ cố gắng, Tôm vẫn không sao làm
cho bà già Malizi nguôi buồn phiền.

Cuối ngày hôm đó, những người khác ở ngoài đồng về, các anh em

trai của Tôm mặt lầm lầm, u ám giữa đám phụ nữ rên khóc sướt mướt. Tất
cả lập tức kể lại chuyện ông chủ cũng đã dẫn khách ra quan sát họ làm việc
như thế nào, rồi người lạ mặt đi từ người nọ đến người kia đặt những câu
hỏi khiến không ai còn có thể nghi ngờ gì về viêc họ đang được đánh giá để
đem bán.

Đến gần sáng thì ba người trong đại sảnh không thể không nghe tiếng

náo động mỗi lúc một tăng do nỗi đau buồn và kinh hãi dâng lên trong đám
mười bảy con người ở xóm nô; cuối cùng, phần lớn những người đàn ông
cũng phản ứng một cách cuồng loạn như phụ nữ, họ đâm lây nhau lên cơn
túm lấy, ghì chặt lấy bất kỳ ai ở gần mình nhất mà la trời rằng chẳng bao
lâu sẽ không còn được thấy nhau nữa. "Lạy Chúa xin cứu chúng con khỏi
sự áááác nầy", Matilđa thất thanh cầu nguyện.

Sáng ra, Tôm rung chuông báo thức với một dự cảm về sự tận thế.

Bà già Malizi đi qua bên anh, tất cả đến nhà bếp đại sảnh sửa soạn bữa

điểm tâm. Chưa đầy mười phút sau, bà ì ạch quay lại xóm nô, bộ mặt đen
căng thẳng vì một cơn choáng váng mới và lại nhễ nhượi nước mắt: "Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.