"Ồ, im đi, Asfođ! Anh thì chả bao giờ nói tốt cho lão hay bất kỳ ai
khác!".
Gần một tháng đã qua khi một hôm chủ nhật, bỗng vang lên những
tiếng hú và hò reo - bởi vì lão Joóc đã trở về, nhe răng cười ngượng và
cùng với anh ta là một cô gái rụt rè đến khổ sở, cũng gầy gò và xanh xao
như anh ta, cái bụng chửa tám tháng khiến cô có vẻ như đã nuốt phải một
quả bí ngô.
"Đây là vợ tôi, cô Mathơ" Lão Joóc nói với mọi người, "Ngay trước
lúc tôi ra đi, chúng tôi đã cưới và tui bảo cô ấy là khi tìm được nơi nào, tôi
sẽ về đón. Sở dĩ trước tôi không nói gì về vợ tôi là vì kiếm được ai bằng
lòng nhận một mình tôi cũng đã đủ khó rồi". Anh nhe răng cười với Mathơ:
"Sao em không chào bà con đi?".
Mathơ ngoan ngoãn chào tất cả mọi người, và đối với cô dường như là
một bài diễn văn dài khi cô nói thêm: "Joóc đã kể với tôi nhiều về bác và
các anh chị".
"À, tui mong rằng mọi cái cậu í kể mấy mợ đều tốt cả!". Matilđa hớn
hở nói và lão Joóc thấy bà liếc nhìn lần thứ hai vào cái bụng chửa to đến
cực độ của Mathơ.
"Khi ra đi, tôi không hề biết là chúng tôi sắp có con. Tôi chỉ luôn luôn
có cảm giác là tôi phải trở về. Và đó, cô ấy đã sắp làm mẹ rồi".
Cô bé Mathơ mảnh dẻ xem ra hoàn toàn vừa đôi phải lứa với Lão Joóc
Jonxơn, nên gia đình nhiệt thành mừng cho đôi bạn.
"Có nghĩa là cậu chưa nói cả mấy mexừ Marê?" Airin hỏi.
"Chưa. Tôi chỉ bảo là tôi có chút công chuyện như tôi đã nói với bác
và các anh, chị. Nếu ông ấy muốn tống chúng tôi đi thì chúng tôi đành phải
đi, có thế thôi".