"Ồ, tui biết ông chủ sẽ không ác cảm dư thế đâu" Airin nói và Matilđa
họa theo: "Cố nhiên, ông í không thế. Ông chủ không phải loại người dư
vậy".
"Được bác nói hộ là hễ có dịp là cháu phải gặp ông ấy ngay", Lão
Joóc Jonxơn nói với Matilđa.
Đề phòng mọi bất trắc, Matilđa thưa với bà chủ Marê trước, phần nào
bi kịch hóa tình cảnh của hai cô cậu lên một chút. "Thưa bà, tui biết cậu ta
là một xú-ba-dăng mí lại thế này thế khác thật đấy, dưng mà cậu í mấy cái
cô vợ bé bỏng tội nghiệp của cậu í rành sợ chết khiếp là ông chủ sẽ đuổi đi
bởi vì trước cậu í chả nhắc gì đến vợ mí lại thời buổi thật khó khăn đủ thứ.
Hơn nữa ngày ở cữ của cô í chả còn mấy xa".
"Được, tất nhiên tôi không thể quyết định thay nhà tôi, song tôi tin
chắc nhà tôi sẽ không tống họ ra khỏi cửa...".
"Vâng, thưa bà, tui biết ông bà sẽ chả làm thế đâu, nhất là tui đồ rằng
cô bé mới chưa quá mười ba mười bốn tuổi bà ạ, và coi bộ dư sắp sửa đẻ
bất cứ lúc nào, lại mới chân ướt chân ráo đến đây và không quen biết ai
ngoài bọn tui... và ông bà".
Bà chủ Marê nói: "Thôi được, như tôi nói đấy, đấy không phải việc
của tôi, mà phải do ông Marê quyết định. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là
họ có thể ở lại".
Trở về xóm nô, Matilđa bảo Lão Joóc Jonxơn đầy vẻ hàm ơn là đừng
lo, bà chủ Marê đã nói chắc chắn rằng không có vấn đề gì. Rồi bà tất tưởi
đến lều Airin, ở đó sau khi hội ý nhanh chóng, cả hai lại rảo bước đến chiếc
lán nhỏ biến thành nơi ở của vợ chồng Lão Joóc Jonxơn.
Airin gõ cửa và khi Lão Joóc Jonxơn ra, chị bảo: "Bọn tui lo cho vợ
cậu. Cậu biểu mợ í để bọn tui thủi nấu giặt giũ tất cả cho, vì mợ í phải dành
sức để sinh cháu".