CÕI VÔ HÌNH - Trang 316

Gặp hồi thất cơ lỡ vận, đành ngồi bó gối xuôi tay mà ngậm ngùi cho số
phận. Ðến lúc tận cùng trong tuyệt lộ, ý chí lại loé lên một ánh sáng của từ
tâm. Nương theo thần lực của Ðại Bi Quán Thế Âm mà vùng lên, phá đi tù
danh lợi, đạp bay đi ngục thất tình. Cũng dùng ý chí đó nhưng quay vào nội
thức mà tòng theo tiếng gọi của chơn tâm. Hướng về phương Tây của bản
thể là hướng của trái tim mà lắng nghe tiếng gọi của lòng mình, mà tìm đọc
vô tự chân kinh.
Kinh vốn là chơn lý. Chơn lý là sự thật, là sự thật của mình. Muốn tìm sự
thật phải trừ đi con yêu làm biếng, phải dẹp đi loạn yếu hèn. Làm biếng là
làm biếng dấn thân. Yếu hèn là yếu hèn thấy tánh. Dấn thân để thấy tánh là
dùng ánh sáng mà khai mở con tim, để tâm ngủ mê trở thành tâm tỉnh thức.
Tỉnh thức thì mọi hành động và tư tưởng đều là quang khai, là ánh sáng.
Ðược như vậy mới có thể gọi là người tu.

PVK



Truyện

Thông Luận nghe tiếng gọi, ngừng tay cưa:
- Sư huynh nói gì ?!
Vô Lực dọn nốt đám cành lá ngổn ngang, thở hắt ra:
- Mình nghỉ tay một chút sư đệ.
Thông Luận vừa cười vừa nói:
- Phá rừng trồng rẫy mà sư huynh làm kiểu này chắc đói quá !
Tính nói thêm, chợt nhìn thấy cái đầu điểm bạc ở tuổi lục tuần của Vô Lực
nên dừng lại. Trời nắng chang chang. Hai anh em ngồi dưới bóng một gốc
cây cổ thụ nghỉ ngơi, uống chén nước trà nụ. Hàn huyên tâm sự. Sư huynh
lên tiếng:
- Nhớ thuở Tổ dùng thế “Voi Dầy”. Hồi đó mình tính rủ nhau đi miền cực
Bắc xa xôi, thầm tu thầm tiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.