COLORFUL - Trang 123

Vẻ uy nghiêm của những tán cây kia.

Cảm giác tê tê khi những làn gió vuốt ve da thịt.

Tôi không thể chép tất cả vào tranh, nhưng thi thoảng, khi vẽ lá cây, tôi

lại có ảo giác rằng mình đang thực sự chạm vào những chiếc lá đó, khi vẽ
dòng sông, dường như tôi đang nhúng ngón tay xuống làn nước lạnh buốt
kia.

Có phải thứ gì đó từ tôi đã bay theo những chiếc là và bị cuốn trôi theo

dòng sông kia không nhỉ? Cơ thể tôi cứ nhẹ nhõm dần đi trong lúc hoàn
thành những nét phạc thảo cuối cùng và bắt đầu lên màu bằng nước. Việc
học hành nghiêm chỉnh khiến tôi căng thẳng hơn tôi tưởng, nhưng trong
khoảnh khắc này, gánh nặng đè trên vai thoáng chốc đã tan biến.

Thi thoảng cha bước đến ngắm nghía bức tranh tôi đang vẽ một cách hài

lòng, ân cần hỏi "Con không muốn quàng khăn thật chứ?" rồi lại quay về
chỗ ngồi.

Trong buổi sáng, tôi đã hoàn thành bức tranh đầu tiên, còn cha thì chẳng

câu được con cá nào.

"Makoto đúng là chuyên gia vẽ tranh phong cảnh nhỉ?"

Cha hỏi tôi vào giờ nghỉ trưa, khi tôi đang bày mấy hộp cơm mẹ làm lên

tấm bạt nhựa.

"Con không vẽ người à?"

Tôi lắc đầu, cơ thể ấm dần nhờ cà phê nóng trong bình giữ nhiệt.

"Con không vẽ."

"Sao vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.