COLORFUL - Trang 147

"Muốn làm chuyện đó ba ngày một lần rồi lại muốn vào tu viện một

tuần một lần. Muốn mua quần áo mới mười ngày một lần rồi lại muốn mua
trang sức mới hai mươi ngày một lần. Muốn ăn thịt bò hằng ngày, muốn
sống thật lâu, thế nhưng cứ cách một ngày lại muốn chết đi. Hiroka thực sự
kỳ lạ lắm phải không?"

Tôi nhìn Hiroka đang bất an điểm lại cuộc sống của mình.

"Hoàn toàn không, như thế là quá bình thường đấy chứ."

Tôi dứt khoát khẳng định, rồi nói khẽ.

"Có điều nên bỏ ngay ý tưởng muốn chết đi."

Không hiểu sao tôi lại lo lắng, nhưng khóc đã đời rồi, Hiroka lập tức

khôi phục trạng thái bình thường, hớt hải la lên "Hiroka trễ giờ hẹn mất
rồi!" và chạy biến.

"Hiroka không thể nhận bức tranh được, nếu không một lúc nào đó,

Hiroka sẽ phá tanh bành cho mà xem. Thế nhưng, Makoto hãy vẽ đến cùng,
và trân trọng nó nhé." Hiroka nhắn tôi kèm theo một nụ cười.

Một cô gái nhỏ đầy màu sắc, vừa khóc lại cười ngay, vừa tự làm khổ bản

thân lại vừa giày vò người khác. Tôi hứng thú với cô như với một sinh vật
bí ẩn hơn là một người con gái, tiếc là chẳng mấy chốc tôi sẽ không còn
được nhìn thấy cô nữa.

Băng qua một quãng đường dài để đến phòng giáo viên, quả nhiên thầy

Amano ở đó.

"Ôi chao, trò Kobayashi đến trễ vậy."

Thầy nói bằng giọng khàn khàn như mọi khi và trao cho tôi một phong

bì khổ lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.