COLORFUL - Trang 177

Tôi chầm chậm ngẩng mặt lên, nhìn quanh căn phòng một lần nữa.

Những bức tường màu vỏ trứng trông ấm áp ngay cả trong mùa đông.

Mấy chiếc kệ màu gạch non chiếm trọn cả phần phía sau căn phòng. Bức
rèm màu chàm buông bên khung cửa sổ nhuộm màu bóng đêm. Phía trước
là chiếc bảng phấn xanh thẫm. Các giá vẽ đã lốm đốm gỉ. Bức tượng thạch
cao trắng toát, được ai đó đội cho chiếc mũ bê rê màu hạt dẻ. Màu vẽ vẩy
đầy trên sàn. Ánh sáng trắng tỏa ra từ chiếc đèn huỳnh quang phủ đầy bụi.
Mái tóc đen của Shoko phản chiếu thứ ánh sáng mờ nhạt ấy. Manh mối ở
mọi nơi... Phải rồi, manh mối đúng là ở khắp mọi nơi.

Vẫn không dám tin, tôi quay lại nhìn Shoko.

Trên má Shoko vô tình dính ít bụi than chì, tôi đưa ngón tay lên nhẹ

nhàng chùi nó đi. Cô giật mình rồi cứng người lại, thấy thế, tôi chỉ muốn
ôm chầm lấy cô nhưng kiềm chế được.

Trong mắt Kobayashi Makoto, Sano Shoko không còn là một con bé

chibi nữa.

Cô gái nhỏ này đã cứu Kobayashi Makoto...

"Chờ tôi ở đây nhé." Tôi nắm lấy vai Shoko. "Tôi sẽ quay lại ngay, nên

cậu chờ chút nhé."

"Cậu đi đâu?"

"Không sao, chờ tôi nhé, sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà."

"Được rồi..."

"Ừm, nhất định, nhất định phải chờ đấy."

Tôi nói với Shoko đang lúng túng rồi chạy như bay ra khỏi phòng mỹ

thuật. Phải tìm một chỗ kín đáo, tôi vội vã leo lên cầu thang. Hào hứng leo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.