COLORFUL - Trang 23

chơi hanafuda (một loại bài lá truyền thống của Nhật Bản) với Purapura, tôi
chỉ xuống nhà vào mỗi bữa cơm, ăn rất ít, rồi lại về phòng ngay lập tức.
Nằm ườn cả ngày nên cũng không thấy đói.

Cả nhà chẳng ai nghi ngờ thái độ của tôi.

Có lẽ trước khi tự sát, Makoto cũng là một người như thế.

Nói vậy chứ cuộc sống này đang làm tôi phát ngán đến tận cổ.

Bốn ngày tiếp theo, suy nghĩ đó càng lúc càng tăng, đến ngày thứ năm -

nghĩa là vào một thứ Sáu trong tuần, cuối cùng tôi đã quyết định thử đi học
ở trường cấp hai của Makoto. Coi như những ngày vừa rồi là khoảng thời
gian tĩnh dưỡng để hồi phục hoàn toàn.

Mẹ chẳng nói gì, nhưng trong lòng cũng có vẻ lo lắng cho sự trễ nải học

hành của tôi, nên hôm trước, khi tôi vừa nói "Ngày mai con sẽ đi học", đôi
mắt bà liền rực sáng.

Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, chén sạch trứng và sandwich cá ngừ rồi

đánh răng, rửa mặt kĩ càng, dùng lược chỉnh trang lại mái tóc đã mọc hơi
dài quá. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm gương ở bồn rửa mặt, suy nghĩ xem
nếu để kiểu tóc phù hợp và ăn mặc đúng mốt thì liệu trông Makoto có khá
hơn không... Rõ ràng là người đẹp vì lụa. Makoto hiện chỉ mặc đồng phục
học sinh, bộ dạng lại rất thiểu não.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi quay về phòng Makoto, xem thời khóa biểu và

kiểm tra lại số sách giáo khoa cần thiết. Dậy quá sớm vì háo hức nên thời
gian vẫn còn dư dả. Sắp xếp sách vở một loáng là xong, tâm trạng tôi bắt
đầu trùng xuống.

Tôi lại gần cửa sổ, nhìn xuống con đường ngập tràn nắng mai. Các học

sinh mặc đồng phục giống Makoto đang nối nhau đi dưới đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.