COLORFUL - Trang 24

Hai nữ sinh thân thiết nắm tay.

Một đám nam sinh vừa đi vừa đùa giỡn.

Một đôi yêu sớm.

Tiếng cười của bọn họ vang tới tận phòng tôi.

Tôi kéo rèm lại và tránh khỏi bệ cửa sổ, ngồi lên giường. Sắp đến giờ đi

học nhưng tôi chẳng buồn nhúc nhích, mẹ gọi với lên nhắc cũng không
buồn đáp, cứ ngồi cứng đờ như vậy. Cuối cùng, Purapura rục rịch xuất hiện
phía sau kệ sách.

"Cậu đang làm gì vậy? Trễ giờ rồi kìa."

"Tôi đang chờ."

"Chờ gì?"

"Chờ xem có ai đến nhà và cùng đi học không."

Vừa mở miệng, tôi đã thấy trống rỗng ngập lòng, bắt đầu bộc bạch suy

nghĩ của mình.

"Sao nào? Makoto tự sát rồi lại hồi sinh một cách kỳ diệu, nhập viện

phải đến cả tuần đúng không? Xuất viện xong nghỉ liền bốn ngày, vậy mà
không một ai thăm nom, không điện thoại, không thư từ, cũng không ai
đem vở cho chép bài trên lớp. Hiện tượng này thực sự làm tôi thắc mắc
đấy."

"Phải biết khó chịu thì mới nhận ra mình đang khó chịu vì cái gì nhỉ?"

Purapura nói với gương mặt cũng khó chịu không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.